Chồng Mới Rất Hoàn Hảo

Chương 61: Phát hiện






Cầm Du đưa đứa bé cho y tá bên cạnh bế. Cô đi đến trước mặt Tiêu Nghi Hân, giơ tay giáng cho cô ta một cái bạt tai rõ kêu.

- Cầm Du, mày…

Cầm Du lúc này như biến thành con người khác. Cô vươ tay bóp chặt lấy cằm của Tiêu Nghi Hân. Hai mắt hiện rõ sự tức giận.

- Hết lần này đến lần khác tôi bỏ qua cho cô. Nhưng cô lại dám làm lại đến con tôi! Tiêu Nghi Hân, hôm nay tôi không thể bỏ qua cho cô nữa!

Mỗi lần Tiêu Nghi Hân định nói một câu, Cầm Du liền vung tay lên tát cho cô ta một cái bạt tai.

Quản gia đứng bên cạnh cũng không can ngăn. Ông chỉ làm theo lời của Diệp lão gia mà thôi. Diệp lão gia đã từng căn dặn cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cứ làm theo lời của Cầm Du. Chính vì thế ông cứ vậy mà làm.

Cho dù Tiêu Nghi Hân có là vợ của Diệp Lục Nam, đứa cháu dâu của của ông cụ Diệp thì cũng chẳng là gì cả.

Đến khi Tố Niệm và Diệp Khải đi vào, thấy một màn này thì kinh ngạc. Ngay khi Tố Niệm muốn chạy lại để ngăn cản Cầm Du nhưng ông cụ Diệp lại xuất hiện nói.

- Để đó cho Cầm Du giải quyết!

- Nhưng… Ba à… Nghi Hân mới sảy thai. Sao con bé có thể chịu nổi chứ?

- Vậy cô không biết con dâu thứ của cô vừa định giết hại cháu dâu và chắt nội của ta hay sao?

Một lời của ông cụ Diệp nói ra khiến cho Diệp Khải và Tố Niệm đều không tin. Quản gia lập tức cho người tháo camera riêng ở góc phòng ra, sau đó đi đến chỗ máy tính mở ra. Hình ảnh Tiêu Nghi Hân đi vào phòng của Cầm Du, rồi điên cuồng cầm dao lao đến muốn hại cô và đứa bé hiện rõ ra trước mặt tất cả mọi người.

Tố Niệm như không tin vào mắt mình. Bà nhìn về phía Tiêu Nghi Hân, thất vọng đến nỗi không nói được tiếng nào.

Bà cứ cho là Tiêu Nghi Hân mất đi con nên kích động nhất thời. Chính vì thế mỗi ngày bà đặc biệt đến tận nơi chăm sóc cho cô ta. Cầm Du mang tiếng mới sinh bà cũng chưa từng quan tâm tận tình đến như vậy. Bà cứ cho rằng Tiêu Nghi Hân làm vợ của Lục Nam sẽ bị thiệt thòi rất nhiều thứ. Thật không ngờ… Cô ta lại suýt nữa hại chết Cầm Du và cháu nội của bà.

- Lão gia, chuyện này nên xử lý ra sao đây?

Quản gia áp giải Tiêu Nghi Hân đến trước mặt ông cụ Diệp. Chỉ thấy ông cụ Diệp còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Ngay khi ông định nói gì đó thì Diệp Lục Nam từ ngoài xuất hiện.

- Nhốt cô ta lại trong phòng để sám hối! Không thể giao cô ta cho cảnh sát được. Như vậy thì bộ mặt của Diệp Gia chẳng phải mất hết sao?

- Cứ theo ý của Lục Nam!

Có vẻ như ông cụ Diệp cũng chẳng muốn cái chuyện xấu hổ này truyền ra bên ngoài. Chính vì thế, sau khi giải quyết xong thì ông đã nhanh chóng quay người trở về phòng phòng của mình.

Diệp Lục Nam nhìn về phía của Tiêu Nghi Hân rồi lại nhìn về phía của Cầm Du. Anh ta cũng không thể ngờ Tiêu Nghi Hân lại làm ra cái hành động này. Dù vậy, anh ta cũng không thể đem Tiêu Nghi Hân giao cho cảnh sát được. Cô ta đã biết được bí mật anh ta đã giam giữ Diệp Lục Bắc. Chính vì vậy, để Tiêu Nghi Hân ở chỗ cảnh sát không an toàn một chút nào cả.

Thấy bác sĩ đang xử lý vết thương trên tay của Cầm Du, Tố Niệm liền tiến tới lo lắng.

- Cầm Du, con có sao không?

- Dạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi mẹ.

Nhìn thấy cô như vậy, bất giác Tố Niệm cảm thấy vô cùng áy náy. Bà nắm lấy tay của Cầm Du rồi nói.

- Mẹ xin lỗi. Nếu không vì mẹ thì con cũng chẳng xảy ra chuyện. Em bé có việc gì không?

- Dạ thằng nhóc không sao, chỉ là hơi giật mình nên tỉnh giấc thôi.

Thật tình Tố Niệm định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Lúc này Tiêu Nghi Hân như người mất hồn. Cô ta đứng trước mặt của Diệp Lục Nam, mệt mỏi nhìn chằm anh ta. Khóe miệng bỗng cong lên một đường trào phúng.

- Diệp Lục Nam, em yêu anh đến như vậy. Vì sao anh lại đối xử với em như thế? Con của chúng ta có tội tình gì chứ? Chính anh là người hại nó!

- Đấy chỉ là tai nạn thôi. Sau này cô sẽ lại có con.

Tiêu Nghi Hân cảm thấy thật nực cười. Sau này có lại con? Biết đến bao giờ? Đứa con này chính là thứ duy nhất kết nối cô ta với Diệp Lục Nam. Vậy mà, chính anh ta lại là người đẩy cô ta đến đoạn đường này. Tiêu Nghi Hân biết bản thân sai ngay từ đầu khi yêu Diệp Lục Nam rồi. Nhưng có vẻ như cô ta vẫn cố chấp không chịu quay đầu.

Bây giờ, Tiêu Nghi Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô ta phản bội Cầm Du, ích kỷ cho rằng Diệp Lục Nam là của bản thân. Bây giờ, cô ta nhận ra người đàn ông mà cô ta yêu mù quáng lại không hề chấp nhận cô ta.

Rốt cuộc từ trước đến nay cô ta cố gắng vì điều gì cơ chứ?

Hai hàng nước mắt của Tiêu Nghi Hân rơi xuống. Cô ta vẫn không cam tâm bản thân lại nhận được kết cục như vậy.

- Diệp Lục Nam, anh chính là một thằng tồi. Do tôi sai nên yêu thằng tồi như anh! Do tôi ngu nên cứ mù quáng như vậy. Giờ đến con tôi, cũng bị anh hại chết. Diệp Lục Nam, rồi có ngày anh sẽ phải trả giá cho những gì anh làm mà thôi!

Tiêu Nghi Hân nói xong thì bị dẫn đi. Tố Niệm và Diệp Khải cũng rời đi.

Lúc ngang qua chỗ Diệp Lục Nam, Diệp Khải thở dài bất lực rồi vỗ nhẹ lên vai anh ta một cách đầy ẩn ý.

- Con hãy suy ngẫm lại đi. Cũng là do lỗi của ta, nếu năm đó ta cương quyết thì đã không để hai đứa đi đến bước đường như thế này…

Không biết những điều Diệp Khải nói có liên quan đến Diệp Lục Bắc hay không nhưng Diệp Lục Nam có thể cảm nhận được ba của anh ta dường như đã biết được chuyện gì rồi.

Mọi người cuối cùng cũng rời đi hết. Diệp Lục Nam cũng chẳng có lý do gì mà ở lại cả. Cầm Du nhìn theo bóng lưng anh ta thì thấy thất vọng vô cùng.

Khi màn đêm buông xuống. Cầm Du đã chuẩn bị đâu vào đấy mọi thứ. Để đề phòng có chuyện gì xảy ra, cô đã nhờ Diệp Khuê ở lại cùng y tá để ý đến thằng bé.

Khi Cầm Du ngồi vào xe, cô lấy điện thoại ra kết nối theo bản đồ đến vị trí chiếc nhẫn của Diệp Lục Bắc. Vừa đi, cô vừa cầu nguyện để Diệp Lục Bắc không xảy ra chuyện gì.

Ngồi trên xe cả đoạn đường xa, cuối cùng Cầm Du cũng đã dừng lại ở một địa điểm trên bản đồ. Cô Cầm điện thoại, định xuống xe thì thấy Diệp Lục Nam phía trước. Anh ta xách bọc đồ gì đó đi vào trong ngõ. Điều này càng khiến cho Cầm Du nghi ngờ hơn.

Trước khi bám theo, cô đã liên hệ với cảnh sát trước rồi gửi định vị. Xong xuôi đâu đấy thì bản thân mới dám đi theo sau Diệp Lục Nam. Cô bám theo anh ta vào tận căn nhà nhỏ sâu trong ngõ. Cửa không có khóa, vô nhẹ nhàng đẩy nhẹ cửa vào bên trong.

Càng đi vào, tim cô càng đập nhanh. Cho đến khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả người không thể nào bình tĩnh nổi nữa.