Kể từ sau khi sinh, Cầm Du không thể nào ngủ ngon. Một phần vì lo lắng, một phần vì cục cưng của cô cứ quấy hết lần này đến lần khác.
Người ta sinh xong thì ngày càng béo lên, còn cô thì ngày càng gầy đi. Ngày nào giúp y tá chăm sóc cũng đem vào cho cô thực đơn rất là bổ, có điều Cầm Du đã cố gắng ăn nhưng không thể nào nuốt trôi được.
Cứ cách 2 ngày là ba mẹ cô đều đến thăm cô, có điều, thấy ba mẹ khá là bận việc rồi lại chạy đến đây thì cô không nỡ. Chính vì vậy mà cô đã nói dối rằng mình ổn, rồi bảo ba mẹ là không cần đến thăm cô thường xuyên như vậy. Chỉ cần 1 tuần đến 1 lần là được rồi. Không những thế, cô còn phải gọi điện cho ông bà nội để hai người không cần quá lo lắng. Chuyện của cô, thì cô sẽ tự mình giải quyết.
Mà điều khiến cho Cầm Du thấy nghi ngờ là vì sao cho đến bây giờ vẫn không thể tìm thấy Diệp Lục Bắc? Linh cảm cô mách bảo có điều gì đó không đúng, chồng cô… Nhất định vẫn còn sống.
Đang suy nghĩ thì cục cưng tỉnh giấc bắt đầu quấy khóc. Cầm Du vội vàng cúi xuống ôm lấy thằng bé lên. Y tá đúng lúc mở cửa đem sữa vào.
- Thiếu phu nhân, đã đến giờ em bé uống sữa, để tôi bế em bé giúp cô.
Những y tá chăm sóc được tuyển chọn rất là chuyên nghiệp. Không những thế, bên ngoài còn có cả đội y bác sĩ, chuyên gia dinh dưỡng được đích thân ông cụ Diệp mời về đây chỉ để trực sẵn chăm sóc cho cô và cực cưng.
Chính vì thế, mặc dù lần đầu làm mẹ nhưng Cầm Du không có gặp khó khăn mấy trông chuyện chăm sóc em bé. Tất cả đã có y tá thay cô làm tất. Nhiệm vụ của cô đơn giản chỉ là cho em bé bú sữa khi cần thiết mà thôi.
- Hôm nay để tôi làm đi. Tôi muốn tự tay cho con tôi uống sữa.
- Vậy để tôi hướng dẫn phu nhân.
Y tá vui vẻ đi đến, chỉnh lại tư thế bế của Cầm Du rồi dặn dò cô từng bước một. Ban đầu, cô cho mãi mà bé con không chịu ăn. Mãi lúc sau, nó mới bắt đầu bú. Chân tay của cô có chút gượng gạo, nhưng cô cũng đã rất cố gắng làm tốt nhất có thể.
Nhìn cục cưng trong lòng bú no, Cầm Du không giấu nổi sự hạnh phúc.
Thật sự nhìn đáng yêu quá! Cảm giác làm mẹ khiến cho cô đến bây giờ cũng thấy chưa thể tin nổi. Có điều, ba của đứa bé không có ở đây, điều này chính là sự nuối tiếc nhất của cô.
Diệp Lục Nam hôm nay đi làm về mua rất nhiều đồ hàng hiệu cho trẻ mới sinh. Không cần nghĩ cũng biết là anh ta mua cho ai. Tiêu Nghi Hân đúng lúc từ trên tầng xuống thấy Diệp Lục Nam tay xách rất nhiều thứ, cô ta vui vẻ đi đến, khóe miệng nở nụ cười rất tươi.
- Anh mua cho con của chúng ta đúng không? Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Lần sau đi nhớ bảo em 1 tiếng rồi cùng nhau đi chọn có phải tốt hơn không.
Khi Tiêu Nghi Hân vừa dứt câu thì Diệp Lục Nam chỉ lạnh nhạt nói một câu.
- Tôi mua cho con của Cầm Du.
Hiển nhiên nụ cười trên môi của Tiêu Nghi Hân lập tức vụt tắt. Cô ta nhìn Diệp Lục Nam bằng ánh mắt tức giận.
Cô ta không ngờ Diệp Lục Nam lại có thể quá đáng như vậy. Rõ ràng cô ta chính vợ của anh. Vì cái gì cô ta mang thai anh lại không quan tâm mà lại đi để ý đến con của người khác?
Trước đây, khi Cầm Du nằm trong trạm xá ở quê, anh thân mật chăm sóc người ta, cô ta chịu đựng. Rồi anh ta vì Cầm Du mà tát cô ta, cô ta đã nuốt cục tức vào trong. Nhưng, thế này đã là quá lắm rồi, đến tận ngày hôm nay cô ta không thể nhịn được nữa.
Thấy Diệp Lục Nam không có để ý đến mình mà định rời đi, Tiêu Nghi Hân nghiến răng bước đến chặn ngang trước mặt anh ta.
- Diệp Lục Nam, em nhịn đủ rồi! Anh nghe cho rõ đây, em chính là vợ anh, chứ không phải Cầm Du. Em cấm anh không được đem những món đồ này cho cô ta!
- Chuyện của tôi, không liên quan đến cô?
- Em có quyền được làm vậy! Nếu anh còn dám quá phận nữa, em chắc chắn sẽ nói ra sự thật anh đang giấu giếm!
- Cô…
Tiêu Nghi Hân không một chút sợ hãi mà nhìn chằm Diệp Lục Nam. Cô ta không thể để cho Cầm Du cướp mất Diệp Lục Nam được. Vì vậy, dù có phải trả bất cứ giá nào thì cô ta cũng phải tìm cách níu kéo anh lại.
Diệp Lục Nam thậm chí không thèm liếc nhìn Tiêu Nghi Hân một cái. Anh ta vẫn cứ nhất quyết rời đi, thật không ngờ Tiêu Nghi Hân lại cố chấp không cho anh ta đi. Trong cơn tức giận, Diệp Lục Nam liền đẩy Tiêu Nghi Hân ra khiến cho bụng cô ta đập mạnh vào cạnh kệ sứ đặt bình cổ gân đó.
Một tiếng rơi của chiếc bình xuống đất, kèm theo đó là tiếng hét của Tiêu Nghi Hân.
Cô ta ngã xuống, cả người run rẩy ôm lấy bụng. Bên dưới chân bắt đầu chảy ra một dòng máu đỏ.
Diệp Lục Nam không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Anh ta vội vàng chạy đến bế Tiêu Nghi Hân lên. Tay của cô ta cứ khư khư ôm lấy bụng, đau đến nỗi rứt ruột.
- Lục Nam… Con của em… Con của em… Cứu con em…
Lúc này, tất cả mọi người đều chạy đến. Tố Niệm vừa từ bên ngoài trở về trông thấy một màn này thì sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Bà lập tức gọi quản gia đến phân phó.
- Mau, dẫn đường để Lục Nam đưa Nghi Hân sang bên dinh thự của Cầm Du nhanh lên. Các bác sĩ đang có mặt ở đấy, vả lại bên đó còn có phòng bệnh tư nhân nữa…
Diệp Gia cả một buổi tối hỗn loạn vô cùng. Có vẻ như mọi thứ ngày càng không đi vào đâu cả.
Cầm Du từ cửa sổ phòng mình, ôm cục cưng trong tay nhìn xuống thấy Diệp Lục Nam đang ôm Tiêu Nghĩ Hân chạy đến phía này thì khóe miệng hơi cong lên.
Bất giác cô nhớ lại lời hứa năm xưa với Diệp Lục Nam.
“Khang Dụ, sau này anh mà phản bội em thì sao?”
“Anh không bao giờ lấy ai ngoài em.”
“Nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì, em và anh phải chia xa hay em mất trí nhớ… Anh nhất định phải đợi em về đấy, không được lấy bất kỳ cô gái nào khác!”
“Anh hứa mà. Nếu anh thất hứa, anh sẽ vĩnh viễn không thể có con luôn. Anh chỉ muốn có con với em thôi!”
Năm đó, là do cô mất đi trí nhớ rồi rời đi. Nhưng Diệp Lục Nam lại quên đi lời hứa, không kiên trì tìm cô mà trong thời gian ngắn đã cưới Tiêu Nghi Hân. Liệu đây có phải là báo ứng của anh ta hay không?