- Lý Tiểu Mân dám nói vợ tôi như vậy?
Thấy sắc mặt của Diệp Lục bắc không có tốt. Quản gia cũng đâm ra sợ hãi mà không dám nói nữa.
Còn Cầm Du nhìn chỉ biết lắng nghe từ giọng nói của Diệp Lục Bắc mà phán đoán ra xem hắn rốt cuộc có đang tức giận hay không.
- Lục Bắc, em muốn sang đó. . ngôn tình hay
Cầm Du muốn xem xem rốt cuộc Lý Tiểu Mân sẽ giở trò gì. Chắc từ trước đến giờ cô đối với cô ta quá nhân từ rồi nên cứ năm lần bảy lượt là cô ta cứ lao đến muốn gây sự với cô.
- Em vừa mới tỉnh lại, để anh qua đó là được rồi.
- Em phải qua đó. Không cho cô ta một bài học nhớ đời, em không thể nào yên tâm dưỡng bệnh được
Vậy là Diệp Lục Bắc đành đi lấy một chiếc xe lăn, đẩy Cầm Du đến bên khoa sản. Do mắt cô hiện tại chưa nhìn lại được nên bác sĩ đang bôi thuốc và dùng một tấm vải trắng băng quanh mắt cô để bụi bẩn đỡ bay vào làm ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục.
Trong phòng bệnh của Lý Tiểu Mân.
Cô ta nằm trên giường, gương mặt tái nhợt không chút sức sống.
Diệp Hải Lâm ngồi ở bộ ghế sofa gần đó, đang chăm chú dán mắt vào chiếc điện thoại trên tay.
Mà Tố Niệm cùng với Diệp Khải ngồi đó, cũng chẳng biết cớ sự ra sao. Hai người liên tục nhìn về phía Diệp lão gia đang ngồi đối diện, một chút cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Hôm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi. Đến bây giờ Lý Tiểu Mân cứ khăng khăng rằng Cầm Du hại cô ta sinh non nên buộc Diệp lão phải bảo quản gia đến mời Diệp Lục Bắc sang đây đối chất.
- Đứa bé vẫn ổn chứ?
Diệp lão gia hỏi vị bác sĩ đứng bên cạnh.
Chỉ biết vị bác sĩ đó rất thận trọng mà trả lời. Đối với người nhà họ Diệp quyền cao chức trọng, một bác sĩ nhỏ như anh ta đương nhiên phải rất giữ ý tứ.
- Thưa ngài, đứa bé đang được y tá chăm sóc đặt vào lồng kính. Đợi khi nào đứa bé khoẻ hơn, là có thể bế ra ngoài được.
Đây là đứa chắt đầu lòng của nhà họ Diệp, đương nhiên Diệp lão rất là quan tâm. Trước đây, ông từng hi vọng người cho ông bế chắt đầu tiên chính là Diệp Lục Bắc. Thật không ngờ, bây giờ đứa chắt đó lại là con của Hải Lâm.
Bên ngoài cửa chợt có tiếng động.
Diệp Lục Bắc đẩy xe lăn của Cầm Du đi vào trong phòng trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Tố Niệm thấy cô quấn băng quanh mắt thì lập tức lo lắng, đứng dậy đi đến.
- Cầm Du, sao lại thế này? Mắt của con...
- Mẹ, con không sao đâu. Bác sĩ bảo vết thương ở đầu ảnh hưởng đến mấy dây thần kinh nên tạm thời con không thể nhìn thấy. Mấy hôm nữa là khỏi thôi.
- May quá, làm mẹ cứ tưởng con bị sao.
Cầm Du giơ tay, đặt lên tay của Diệp Lục Bắc ra hiệu cho hắn đẩy mình đến gần giường bệnh của Lý Tiểu Mân.
Cô ta vừa trông thấy cô thì mặt hơi tái lại. Có vẻ như mấy lần Cầm Du cho cô ta ăn bạt tai, cái cảm giác đó vẫn ám ảnh lấy cô ta thì phải.
- Lý Tiểu Mân, nghe nói rằng cô cốc nước tôi đưa cho cô uống có độc, hại cô sinh non à?
- Đúng vậy. Từ sau khi uống cốc nước đó. Tôi bắt đầu cảm thấy rất đau bụng! Không là cô thì là ai?
Nhớ lại lúc đó, khi Cầm Du đang ở trong phòng cô dâu cùng với chuyên gia trang điểm. Lý Tiểu Mân đã đi vào, sau đó bắt đầu nói ra những lời rất khó nghe.
Khi ấy, thấy cô ta nói đến khô cả cổ, Cầm Du liền lấy cốc nước bên cạnh rồi đưa cho cô ta uống. Dù tức giận nhưng Lý Tiểu Mân vẫn uống hết cốc. Sau đó, cô ta bị Cầm Dự mỉa mai tức giận đi ra ngoài.
Ai mà biết được cốc nước đó ra sao chứ?
Cầm Du bắt đầu suy nghĩ và tưởng tượng lại những cảnh xảy ra lúc ấy.
Bên kia, Diệp Hải Lâm tắt điện thoại đi, bắt đầu mở giọng chế giễu.
- Sao hả? Tính mưu hại con trai tôi sao? Chị dâu nhìn xinh đẹp như vậy, thật không ngờ lòng dạ lại rất rắn độc.
Diệp Lục Bắc vốn đã tức sẵn chuyện của Giang Niên. Hắn nghe được những lời này liền không nói không giằng đi đến, giáng cho Diệp Hải Lâm một cú đấm vào mặt. Không những thế, hắn túm lấy cổ của Diệp Hải Lâm lên, muốn tẩn cho tên này thêm cái nữa thì bị Diệp Khải lao đến giữ tay lại.
- Lục Bắc, con dừng tay lại mau!
Diệp Hải Lâm bị đánh thì càng cao hứng mà nói.
- Vợ lòng lang dạ sói, chồng thì hở ra đụng độ tay chân. Con của vợ bé cũng chỉ là con của vợ bé mà thôi!
"Bốp"
Lần này là cái tát từ Diệp Khải giáng xuống. Tố Niệm bị sỉ nhục cũng chẳng dám nói thêm lời nào mà chỉ lặng lẽ đứng một góc.
- Hải Lâm, ba có thể tha thứ cho bất kỳ chuyện gì con làm. Nhưng, không được phép nói mẹ như vậy!
- Bà ta không phải mẹ tôi! Chỉ có Diệp Lục Bắc và Diệp Khuê mới do bà ta sinh ra mà thôi!
- Mày...
Cả phòng bệnh bỗng huyên náo cả lên.
Cuối cùng, Diệp lão gia tức giận đập mạnh chiếc gậy trên tay xuống đất.
- Đủ rồi! Các người muốn làm loạn cả nơi này lên à? Muốn để cho người ngoài biết gia đình các người đánh nhau hay sao?
Tất cả mọi người nghe xong cũng không dám làm gì nữa.
Bên này, Cầm Du vẫn bình tĩnh. Đợi cho mọi người im lặng hết, cô mới bắt đầu hướng về phía của Lý Tiểu Mân mà nói.
- Muốn biết thực hư ra sao thì cứ xem camera là ra hết.
Diệp lão nghe vậy cũng quay sang quản gia phân phó đi xem. Có điều, quản gia lại rụt rè báo cáo lại.
- Lão gia, camera trong phòng đó hôm ấy bị hỏng. Tôi có gọi người đến sửa... Nhưng do hôn lễ đến gần quá nên tôi định đợi sau khi hôn lễ kết thúc mới để thợ vào thay...
Nghe đến đây, khoé miệng Lý Tiểu Mân bỗng chốc hơi cong lên.
Cô ta ôm mặt, làm cái bộ dạng ủy khuất mà nói.
- Cầm Du, sao cô có thể độc ác như vậy? Dù cô có ghét tôi như thế nào thì cũng không nên hại con tôi... Nó mới chỉ là một đứa bé...
- Ai nói tôi ghét cô?
Cầm Du bỗng nở một nụ cười tươi.
Thật sự là cô rất ghét Lý Tiểu Mân. Nếu có thể, cô muốn đấm cho cô ta mấy phát từ lâu rồi.
Lý Tiểu Mân nghe cái giọng nói này của cô thì bắt đầu chột dạ. Cô ta cảm giác, Cầm Du sắp làm cái chuyện gì đó, hệt như những lần trước mà cô đã ra tay với cô ta.
- Cô... Vì ghen ghét tôi sinh được con trai. Chính vì thế mà cô muốn hại con tôi!
- Lý Tiểu Mân, bệnh ảo tưởng của cô dạo này hình như lại trở nặng rồi. Tốt nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, kẻo phải vào viện tâm thần thì khổ cho đứa bé mới sinh.