Chồng Ma

Chương 7




Tôi vuốt cổ, ho sặc sụa, cố gắng hít thở, sau đó ngước nhìn ân nhân cứu mạng mình. Vừa nhìn, tôi liền đơ luôn. Sao lại có hai con ma giống nhau như đúc thế này? Một con thì muốn giết tôi, một con thì lại muốn cứu tôi.

Lúc này, cả hai con ma đều rất hung dữ, trên người toả ra ánh sáng màu xanh lục, vẻ mặt xanh xanh trắng trắng, cái con ma mà tôi quen có vẻ chiếm ưu thế hơn.

Con ma cứu tôi nói với con ma muốn giết tôi: "Ngươi làm gì vậy?"

Con ma muốn giết tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay sang phẫn nộ với hắn, nói: "Ngươi lại vì cô ta mà đánh ta, rốt cuộc thì cô ta là ai?"

Con ma cứu tôi nói: "Người Trương gia đưa cho ta, cô ấy chính là nữ nhân của ta, về sau ngươi cũng không được biến thành ta, ngươi cũng không được động vào một cọng lông nào của cô ấy."

Con ma muốn giết tôi, nói: "Nếu cô ta là người Trương gia đưa tới, vậy người trong phòng kia là ai? Ngươi đừng gạt ta, nếu ta điều tra ra, ngươi tự biết hậu quả đó."

Không biết có phải do ảo giác không, sao tôi lại có cảm giác như hắn đang ghen, ăn dấm chua của chính mình?

Con ma cứu tôi uy hiếp nói: "Bổn thiếu gia còn phải lừa ngươi sao? Trương gia tặng hai người, ta chọn một người chơi không được sao? Nhưng ta cảnh cáo ngươi Bạch Mị Nhi, nếu ngươi còn dám động vào cô ấy thì cũng đừng trách ta trở mặt thành thù."

Con ma muốn giết tôi, khó xử nói: "Những người trước kia cũng là bọn họ đưa cho ngươi, nhưng ngươi chưa từng thừa nhận những người đó là nữ nhân của mình."

Con ma cứu tôi bật cười: "Ông đây cao hứng muốn chấp nhận ai thì sẽ chấp nhận người đó."

Con ma muốn giết tôi nghe xong thì tức giận quát: "Ngươi..."

"Ngươi đi đi, không được phép có lần sau." Con ma cứu tôi lãnh khốc nói.

Con ma muốn giết tôi trợn mắt nhìn tôi, mặt mũi hung tợn, sau đó thì biến mất tăm.

Cả người tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Hắn đi tới gần tôi, tôi cảnh giác lùi về sau. Trải qua chuyện vừa rồi, hai người họ giống nhau như vậy, tôi không thể không nghi ngờ rằng hắn tới gần tôi là có mục đích. Tôi cầm lấy cục đá bên cạnh mình, cảnh giác hỏi hắn: "Anh đừng tới đây, nếu không tôi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu đấy."

Hắn giật mình, khinh thường nhìn cục đá trên tay tôi, nói: "Cô nghĩ thứ này có thể làm ta bị thương? Cô luôn là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Ta vừa mới cứu cô đó."

Đúng là hắn đã cứu tôi, nhưng ai biết được lát nữa hắn có đổi ý muốn giết tôi không? Tôi không thể tin một con ma được, nhưng lại sợ đắc tội hắn sẽ phải chịu thiệt, vì thế tôi đành ném cục đá xuống, cẩn thận nói: "Tôi rất cảm kích anh vì vừa rồi đã cứu tôi, nhưng... Anh đột nhiên đến, đột nhiên đi, rốt cuộc thì chúng ta có phải là bạn bè không?"

Hắn dứt khoát lắc đầu.

Thấy hắn trực tiếp cự tuyệt như thế, tôi vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ. "Vậy tại sao anh lại cứu tôi?"

Hắn đi tới, bá đạo ôm lấy eo tôi, lạnh lùng nói: "Không phải bạn bè, cô... Là nữ nhân của Hạ Khải Phong ta."

Hắn nói rất nghiêm túc, dứt khoát, đáng tiếc đấy là hắn tự mình đa tình, tôi không muốn lấy một con ma đâu.

Tôi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn làm vợ của một con ma."

"Ma thì đã sao? Đều giống nhau thôi, không tin cô chờ xem." Hắn đột nhiên bế tôi lên.

"Này, buông tôi ra, tôi tự đi" Tôi giãy giụa, nhưng không có tác dụng.

Hắn không kiên nhẫn nói: "Ta muốn gió thổi hướng nam, thì nó không thể thổi hướng khác. Còn bổn thiếu gia muốn ôm thì ôm, cô không được phép cự tuyệt. Ta cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cô trốn không thoát đâu. Bất kể là ở đâu, ta đều có thể tìm được cô, ta sẽ luôn quấn lấy cô..." Những lời này đã thành công doạ tôi sợ.

Hắn vừa đi vừa nói, rừng cây tự động nhường đường cho chúng tôi. Dưới ánh trăng của trời đêm, tôi thấy hắn đang cười. Đột nhiên tôi phát hiện hắn có má lúm đồng tiền.

Tôi thật sự không muốn thừa nhận hắn rất có mị lực.

Đột nhiên, không gian biến hóa, chỉ trong nháy mắt, tôi đã nằm ở trên giường.Tôi căng mắt ra nhìn đồng hồ: 4h sáng.