Chồng Ma Vợ Ma

Chương 41: Gương đồng




Đang miên man suy nghĩ như vậy, thì tôi chợt giật thót người khi thấy hình phản chiếu trong gương của mình bỗng nhiên động đậy! Nó mờ ảo dần, rồi tụ lại thành một quả cầu nhỏ màu trắng, lơ lửng bay qua bay lại trong gương....

Tôi lảo đảo bước giật lùi về đằng sau, bàn tay vừa định thò vào cổ móc lá bùa của Phong Bà Bà ra, thì quả cầu kia đã phát ra giọng nói, chính xác là giọng nói gọi tôi ban nãy:

"Cô chạy đi đâu? Đứng đó cho tôi."

Tôi có chút bực mình, đứng đó cho nó giở trò gì với mình sao? Tôi đâu có bị hỏng đầu?

Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, quả cầu kia lại phát ra giọng nói, lần này ngữ điệu nghe nhẹ nhàng hơn, không còn hống hách như lúc nãy:

"Tôi muốn nói chuyện với cô."

"Tôi không làm hại cô, vì hai chúng ta là một."

Thần kinh tôi căng như dây đàn, nỗi hoài nghi trong lòng càng sâu. Nó mới nói cái gì?

Nói tôi với nó là một?

Cái tình huống gì thế này?

Trong lòng tôi có một linh cảm rằng quả cầu trong gương này đang nói thật. Tôi móc lá bùa đeo trên cổ ra, hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng dậy nhìn thẳng vào gương.

"Ta và ngươi là một? Có ý gì?"

Quả cầu liên tục bay qua lượn lại trong gương, khiến tôi liên tưởng đến những linh hồn không cha không mẹ, không người thân, không ai quan tâm lo lắng....



"Tôi và cô là một, bởi vì tôi chính là linh hồn của cô."

Giọng nói vừa ngừng, tôi như thể có một tia sét đánh qua người, đứng chết sững tại chỗ. Tôi vô thức bật cười, nếu không thì tôi không thể nào tự trấn an được chính mình:

"Linh hồn cái gì mà linh hồn? Tôi còn đang sống sờ sờ...."

Lời nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng, tôi đã phải lúng túng ngừng lại. Tôi nhận ra cho dù mình có đang sống sờ sờ thì sao, linh hồn trong thân xác này cũng đâu phải là của tôi?

Nó là một nửa linh hồn của Dạ Huyết mà!

Tôi khẽ nuốt nước bọt, tận lực đè xuống cảm giác sợ hãi, cố nói bằng giọng bình tĩnh:

"Dối trá! Kiếp trước không phải tôi đã hồn bay phách tán rồi sao?"

Quả cầu nhỏ thủng thẳng bay qua lượn lại trong gương:

"Bởi vậy nên tôi đâu có hình dạng con người, cô không thấy tôi chỉ là một đốm lửa trắng sao?"

Tôi nhìn kĩ, đúng là quanh quả cầu này còn có cái gì đó tóe tóe ra, rất giống một đốm lửa, lại còn có thể bay qua lượn lại, chẳng khác lửa ma trơi là mấy. Tôi nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cảm thấy nó không có ý làm hại mình thật.

"Cô thật sự là linh hồn của tôi? Vậy cô đến đây làm gì? Cô định nhập vào tôi chắc?"

Đốm lửa lại phát ra giọng nói trả lời tôi:

"Là lỗi của ta, khi đó ta thật sự quá đau thương, muốn cắt đứt hoàn toàn với nhân gian, nên chọn cách hồn bay phách tán, để khỏi đầu thai đến kiếp sau được, khỏi có dính dáng gì đến Dạ Huyết nữa..."



"Cho nên ta không thể nào nhập vào cô được."

"Chỉ có điều, ta không ngờ Phong Dạ Huyết lại cố chấp như vậy, chỉ vì muốn nối lại tiền duyên với Âm Dạ Nguyệt, mà chấp nhận san một nửa linh hồn để Âm Dạ Nguyệt có thể xuất hiện ở kiếp sau..."

"Người Phong Dạ Huyết làm tổn thương là Âm Dạ Nguyệt của kiếp trước, không phải Âm Dạ Nguyệt ở kiếp này. Hắn cũng đã rất khổ sở để chuộc lại lỗi lầm, kiếp này hắn đối xử với cô tốt đến không thể nào tốt hơn. Cho nên cô có thể nào suy nghĩ lại, cho hắn một cơ hội..."

"Hối hận lớn nhất của ta là chưa báo hiếu được Phong Bà Bà. Mong cô có thể thay ta tận hiếu với bà, lấy Phong Dạ Huyết, yên bề gia thất, an ổn sống hết kiếp này..."

"Ta nói đến đây thôi, quyết định là ở cô, vì dù sao người sống ở kiếp này cũng là cô."

Giọng nói phát ra một tràng khiến tôi không kịp chen ngang hỏi thêm bất cứ điều gì. Đến lúc tôi nhận ra mắt mình nhòe nước thì giọng nói đó đã im bặt từ lâu, mặt gương lại hiện lên hình phản chiếu của tôi như bình thường.

"Bà xã, bà xã, mau dậy thôi...."

Tôi bị giọng nói quen thuộc đánh thức. Đầu đau nhức kinh khủng, tôi mệt mỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp động lòng người của Dạ Huyết, anh ấy đang cười tươi không khép được miệng, lay gọi tôi dậy.

Tôi hoài nghi nhìn Dạ Huyết, đưa tay véo má anh ấy, rồi lại tự véo má chính mình.

Đau đấy, chứng tỏ đây là hiện thực. Nếu vậy chẳng lẽ vừa rồi là tôi mơ? Giấc mơ này sao mà chân thật quá!

Những giấc mơ kỳ lạ từ bé đến giờ tôi gặp như cơm bữa. Tôi hoài nghi không biết giấc mơ này có báo điềm gì không...

Một thời gian sau.

Tôi cảm thấy mình rất may mắn, vì vừa đóng phim đầu tay đã nổi đình nổi đám. Chỉ có điều cái kết của phim quá buồn, khiến khán giả đâu đâu cũng đòi có phần hai của phim. Tôi nghĩ với đà phim nổi thế này, ngay cả một người mới vào nghề như tôi còn một bước thành sao hạng nhất, chắc hẳn phim sẽ có tiếp phần hai thôi.