Chồng Ma Vợ Ma

Chương 15: Thủ phạm




Một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi. Nhìn biểu hiện của Bạch An như vậy, có khi nào người dưới sông kia chính là thủ phạm đã hại chị ấy?

Rốt cuộc kẻ đó là ai? Tôi gặng hỏi Bạch An nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, chẳng lẽ cô ấy không biết kẻ này tên là gì?

Tôi cảm thấy dù gì thì vẫn nên cứu người, nếu thật sự kẻ đó là hung thủ hại chết Bạch An, tôi sẽ giao cho cảnh sát trừng trị theo pháp luật. Tôi nhằm về hướng đi vào thôn, chạy thục mạng.

Nhác thấy một bóng người đứng ở đầu cầu, tôi mừng rỡ lên tiếng gọi. Nhưng chợt có một luồng gió lạnh buốt thổi qua, tôi rùng mình nhận ra người này lạ hoắc, không phải người trong thôn.

Tôi đánh liều lên tiếng cầu cứu, đến lúc này thì cần gì quan tâm có phải người trong thôn hay không, làm sao cứu được người mới là quan trọng.

Kết quả, người nọ chỉ lắc đầu, ánh mắt tức giận nhìn xuống sông:

"Dạ Nguyệt, mình sẽ không cứu cô ta, vì cô ta muốn giết cậu."

Tôi thoáng sững người, người này biết tên tôi?

Tôi lục lọi trí nhớ, thật sự không nhớ ra mình đã từng gặp người này bao giờ.

Thấy tôi ngơ ngác, cậu ta đưa tay nắm chặt tay tôi, nói tiếp:

"Cô ta chính là Tiểu Dao, là hung thủ giết chết Bạch An."

Tôi giật mình, vội vã rụt tay lại. Sao bàn tay cậu ta lại lạnh cóng như vậy? Lạnh như băng, lạnh y như người đêm hôm qua đã cứu tôi từ dưới sông lên vậy!

"Dạ Nguyệt, cậu biết cô ta luôn ghen ghét đố kị với cậu mà! Từ khi cậu được nhận đóng vai phụ Tiêu Tuyết, cô ta đã lên kế hoạch giết cậu rồi!"

"Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu lại được đổi sang đóng vai chính...."



Tôi ngớ người, quả thật đúng như vậy, thông tin tôi đóng vai chính chỉ có người trong đoàn phim mới biết, không công khai ra bên ngoài. Tôi thật sự không tin nổi, hung thủ vụ này lại là Tiểu Dao. Trong ấn tượng của tôi, cô ta xấu bụng thật đấy, nhưng không ngờ chỉ vì muốn hãm hại tôi mà cô ta lại táng tận lương tâm đến như vậy.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt buồn buồn. Không hiểu sao tôi lại thấy tim nhói đau một chút.

"Dạ Nguyệt, cậu đừng nghĩ về thằng khốn Phong Dạ Huyết nữa được không? Kiếp trước hắn đã phụ cậu rồi, kiếp này cũng sẽ như vậy thôi!"

Câu này nghe sao mà quen quá? Tôi sững người, chẳng lẽ cậu ta là người đã cứu tôi khi rơi xuống sông?

Từng câu từng chữ cậu ta nói lọt vào tai tôi, không hiểu sao nghe những lời này tôi lại thấy đầu đau nhức vô cùng, đau như búa bổ vậy. Phong Dạ Huyết là tên nam chính trong phim mà, sao nghe cậu ta nói giống như là người thật ngoài đời vậy?

Tôi gượng gạo đáp lại:

"Cậu nói bậy bạ gì vậy? Tôi và Dạ Huyết chẳng có quan hệ gì với nhau cả!"

"Cậu là ai? Sao biết rõ kịch bản vậy? Cậu là người của đoàn phim sao?"

Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt cậu ta lộ rõ biểu cảm thất vọng.

"Cậu không nhận ra mình sao? Mình là tân lang năm bốn tuổi của cậu đây...."

Tân lang năm bốn tuổi?

Tôi lục lọi những kí ức mơ hồ về chuyện năm xưa. Tân lang năm bốn tuổi của tôi, có hai người. Đại Minh và Tiểu Minh.

Nhưng bọn họ đều đã chết rồi......

"Cậu nói bậy bạ gì đấy? Tôi chẳng có tân lang nào cả!"



Tôi chối đây đẩy, nhất định là người này đang lừa tôi! Cho dù có là Đại Minh hay Tiểu Minh, thì họ cũng đều chết từ khi còn nhỏ, làm sao có thể là dáng vẻ người trưởng thành như cậu ta được?

Tôi vừa dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên im lặng một cách quỷ dị. Tiếng đập nước tùm tùm và tiếng la hét của Tiểu Dao cũng im bặt. Tôi không tự chủ được lạnh toát sống lưng, không lẽ cô ta đã chết rồi?

Người con trai nọ khẽ thở dài, khuôn mặt nghiêm túc:

"Rồi cậu sẽ hiểu ra thôi."

Nói rồi cậu ta điểm tay lên trán tôi một cái, tôi tá hỏa nhận ra cơ thể mình đang tự di chuyển mà không hề chịu sự kiểm soát của tôi!

Tôi hoảng hốt, lớn tiếng la hét:

"Anh là ai? Rốt cuộc anh có ý đồ gì?"

Không có tiếng trả lời, hình như cậu ta đã biến mất rồi. Còn tôi cứ đi mãi như bị thôi miên, thẳng đường trở về nhà. Dọc đường tôi bắt gặp rất nhiều hồn ma trắng toát đứng lố nhố ven đường, nhưng điều kỳ lạ là hễ trông thấy tôi họ đều thi nhau quỳ xuống lạy.

Tôi cứ ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm như vậy cho đến khi về nhà, và mãi cho đến sáng hôm sau, tôi mới phát hiện một chuyện kỳ quái.

Sao trên trán tôi lại xuất hiện một vết bớt đỏ chót thế này?

Tôi vội vã tìm mọi cách rửa trôi nó đi, nhưng đều phí công vô ích. Vết bớt nằm chính giữa trên trán tôi, hình một bông hoa màu đỏ. Tuy nhìn không xấu xí, nhưng tự nhiên nó lại xuất hiện, chẳng lẽ là điềm báo chuyện gì sao?

Tôi lo lắng đi hỏi Phong Bà Bà. Bà đang mệt mỏi nằm nhắm mắt lim dim, nghe tôi hỏi, lập tức mở bừng mắt ra.

Bà nhìn chằm chằm vào bông hoa trên trán tôi, giọng điệu nghiêm túc:

"Là ai đã điểm bông hoa này lên trán ngươi?"