Chồng Ma Của Em

Chương 717




Tôi nhăm mắt lại, cúi người trước phần mộ hành lê thật sâu.

Bà Hạ Hà, tôi tiếp nhận hy vọng của bà, tôi sẽ mang theo tình cảm và hy vọng của bà đi tiếp.

Trên mộ bia nổi lên trận gió nhẹ, tôi dường như nghe được bà Hạ Hà đang nói: ‘Cảm ơn cô, Đồng Đồng”

Tôi cả kinh, mở mắt ra, trên bầu trời xuất hiện gương mặt cười dịu dàng của bà Hạ Hà, rất nhanh sau đó đã không thấy nữa, chỉ có ánh năng mặt trời chiếu vào trên người tôi.

Sắc mặt Lãnh Mạch thật không tốt, tế bái mẹ xong, anh ngây ngốc ngồi trong vườn hoa.

Xảy ra loại chuyện này, dù là ai cũng sẽ đau lòng, tôi cũng không cưỡng ép anh, cũng không thúc giục anh mau lên đường, lúc này tốt nhất nên để anh yên tĩnh một mình, nên tôi đã đi đến những chỗ khác, muốn tìm xem có con đường đi tới phía trước hay không.

Tôi phát hiện sau một bụi cỏ rậm rạp có đường đi tiếp, nơi này hẳn là cửa ra, thông tới một chỗ không biết ở phía trước.

Không biết Lạc Nhu và Tống Lăng Phong khi nào mới trở lại, trong lòng tôi thật sự lo lắng, nhưng quay đầu nhìn lại, người đàn ông kia vân ngây ngốc ngôi trên thảm cỏ, trông cực kỳ cô độc.

Tôi thở dài, quay lại bên cạnh anh: “Lãnh Mạch, người đã qua đời, đừng đau lòng nữa. Nếu anh muốn trách em, em cũng sẽ không oán hận.”

Lãnh Mạch trâm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn tôi: “Không, anh làm sao có thể trách em. Đồng Đồng, em đã cứu vớt anh, giúp anh giữ lại hồi ức đẹp nhất về mẹ: Ánh mắt anh thâm tình làm tôi ngẩn ngợ, vội quay đầu: “Thời gian gấp rút, chúng ta… Lên đường thôi”

“Đúng vậy, thời gian gấp rút.” Lãnh Mạch đáp một câu, sau đó phủi quần áo đứng lên: “Đường còn xa, vẫn phải tiến về phía trước, không thể ngừng lại ở đây, Tiểu Đồng, chúng ta đi thôi.”

Anh nhìn phía trước, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ một tiếng: “Ừm, anh nói đúng, đi.”

Hạ Hà là mẹ ruột của Lãnh Mạch, nhưng nếu bà ấy muốn hại Lãnh Mạch, dù có bị thiên hạ măng nhiếc, lặp lại vô số lần đi nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn tay cầm một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên tim Hạ Hà.

Đi qua bụi cỏ, tôi và Lãnh Mạch đã đến một nơi khác.

Mặt đất nơi này mềm nhũn, giống như giảm trên rong biển vậy, càng đi vê phía trước càng tối tăm, phía trước là vô tận, nhìn không thấy bờ, không biết sẽ đi tới nơi nào.

Lãnh Mạch một mực đi ở phía trước, tôi ở phía sau hỏi anh: “Chúng ta có nên trở về tìm Dạ Minh trước không? Ước định nửa giờ cũng không còn nhiều lắm, cứ đi tiếp như vậy, không biết sẽ đi đến đâu.”

Lãnh Mạch đột nhiên dừng bước.

Tôi hơi ngẩn người, nhìn bóng lưng anh.

Anh chợt xoay người, xông tới tôi, ôm tôi vào trong ngực, ôm thật chặt.

“Làm sao vậy?” Tôi có chút ngơ ngác.

Anh tựa như rất kích động, thân thể cũng đang khế run: “Vừa rồi mẹ anh nói, em mang thai?”

Tôi ngẩn ra, tâm tư phức tạp: “Hản là… Phải, em cũng không chắc, chờ sau khi rời khỏi nơi này, em lại hỏi Rùa Lông Xanh một chút.”

“Nếu em không mang thai, Tâm mạng giữa anh và em tuyệt đối không thể đánh bại mẹ, không cần nghi ngờ nữa, Tiểu Đồng, em thật sự mang thai! Mang thai con của anh!” Lãnh Mạch kích động không thôi, thanh âm run rẩy, càng ôm chặt tôi: “Phải nói, trước kia thân thể của em rất khó mang thai, hơn nữa, anh là người Minh giới, nhưng bây giờ khác biệt! Thân thể em được đổi máu với anh! Em có thể tiếp nhận anh, mà trước đó chúng ta vừa…”

Quả thật, như Lãnh Mạch nói, chuyện mang thai này, sợ răng không cân Rùa Lông Xanh cũng có thể xác định.

“Nhưng mang thai vào lúc này, em… Tôi không biết nên vui mừng hay nên dùng tâm tư gì để đối mặt với đứa con đột nhiên xuất hiện trong bụng, tôi mới mười chín tuổi, mặc dù sang năm là đã hai mươi, nhưng tôi thật sự không biết mình có thể chăm sóc tốt cho con hay không, mình thật sự đã chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ rồi sao? Làm mẹ trong hoàn cảnh chiến loạn thế này?

“Anh biết em đang suy nghĩ gì, anh biết em đang băn khoăn điều gì, em không cần suy nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì, đây là con chúng ta, anh có đủ năng lực để bảo vệ em, bảo vệ con, em nhất định phải sinh đứa trẻ này, em không được phép làm bậy, hiểu chưa?!”

Tôi có chút buồn cười: “Em cũng không muốn làm bậy, chỉ là đột nhiên có chút không biết làm sao mà thôi.”

Lãnh Mạch sợ tôi lén bỏ con sao? Làm sao có thể, đây chính là đứa con của tôi và anh đấy a! Đây là con tôi đấy!

“Không có gì đáng lo, chúng ta bây giờ đã không còn là chúng ta ngày xưa, không còn ai có thể động đến em, thương tổn em nữa, tương lai sẽ dần tốt hơn, càng ngày càng tốt.’ Lãnh Mạch hứa hẹn rất nhiều bên tai tôi: “Tin tưởng anh, chiến tranh sẽ sớm kết thúc, chúng ta sẽ sớm cử hành hôn lê, sau đó, chờ con ra đời, anh sẽ dân em và con đi dạo một vòng thế giới.”

Tương lai như vậy thực sự rất tốt đẹp, tốt đẹp đến nôi tôi không dám nghĩ tới.

Nhưng người sống trên đời phải có ước mong, mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

“Vâng, em tin tưởng anh, Lãnh Mạch” Tôi cũng ôm chặt lấy Lãnh Mạch, đầu kề sát vai anh mà nói.

Chuyện có con, Lãnh Mạch còn kích động hơn cả tôi, nhiều lần tôi hỏi anh bây giờ chúng ta làm gì anh cũng không nghe thấy, một mình luyên thuyền, nếu là con gái thì nên đặt tên là gì, nếu là con trai lại nên đặt tên là gì. Anh nói anh thích con gái hơn, bởi vì con trai sẽ giành cưng chiều với anh, lại nói đến nên nuôi con ở Minh giới hay ở Nhân giới, đứa trẻ sinh ra nhất định sẽ giống anh hơn một chút, bla bla, thật là nhiều lời, lân đầu tiên tôi thấy người đàn ông này vui vẻ đến mức huơ tay múa chân như vậy.

Tôi cũng không khỏi cười theo.

Con của tôi và Lãnh Mạch…

Anh kích động hồi rốt cuộc cũng khôi phục tỉnh táo, mới bắt đầu nghĩ chính sự, suy nghĩ chỉ trong chốc lát, anh đồng ý với đề nghị của tôi, chúng tôi quyết định không tiếp tục đi về phía trước, trở lại trước cửa, hội họp với Dạ Minh.

u, Chúng tôi trở lại chỗ bụi cỏ trước đó, cố ý vòng qua bia mộ, một lần nữa tìm đến cửa vào, từ cửa đi ra, trở lại trước phòng trống.

Dạ Minh chưa xuất hiện, cánh cửa viết hai chữ “Bóng tối” vân mở rộng.

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười phút là đến nửa giờ ước định.

Lãnh Mạch ôm tay dựa vào một bên tường, bây giờ tâm tư của anh đều đang suy nghĩ về đứa trẻ, làm tôi vừa buồn cười, vừa mềm nhữn trong lòng.

Nhưng nếu không yêu tôi đậm sâu, anh làm sao có thể kích động vì đứa con của tôi và anh như vậy.

Đến nửa giờ ước định.

Dạ Minh vân chưa xuất hiện.

Tôi và Lãnh Mạch bắt đầu lo lăng.

“Làm sao đây Lãnh Mạch, chúng ta có nên đi tìm anh ta không?” Tôi hỏi anh.

Lãnh Mạch trâm tư mấy giây, sau đó quyết định thật nhanh: “Đi.”

Tôi và Lãnh Mạch quyết định đi tìm Dạ Minh, đi vào cánh cửa “Bóng tối” này.

Vừa mới vào cửa, đã thấy ở không xa là một ngọn lửa điên cuồng đốt ra một mảnh trời đỏ rực.

“Là Dạ Minh!” Tôi kêu to.

Vẻ mặt Lãnh Mạch một lần nữa trở nên nghiêm túc: “Cậu ta cuồng bạo.”