Chồng Già

Chương 45




Trong lúc Phạm Thế Huy còn đang suy tính là nên đi hay ở thì cửa lớn bật mở. Xông vào là một lão già rách rưới, bẩn thỉu. Lão ta như một con khỉ lớn, chạy khắp nơi tìm lối thoát. Bên ngoài tiếng bước chân đuổi tới ngày càng gần. Xung quanh mặt đất rải rác những vết tích của trận pháp và các dấu vết, không còn nhiều thời gian, An móc trong túi mình ra một con quay gỗ, đem sợi dây nhỏ ra quấn lấy nó rồi ném mạnh xuống đất. Nơi con quay đi qua tạo thành lốc xoáy nhỏ, bắt đầu cuốn bay mọi dấu vết.

- Không xong, kết giới của kho đã bị phá. Mau báo cho đại nhân. - Từ bên ngoài cất lên tiếng la lên của ai đó.

Cửa bật mở, đám người bên ngoài còn chưa kịp nhìn thấy rõ, bất ngờ dạ minh châu trên cao đã bị chém vỡ nát. Từ chút ánh sáng còn sót lại, bên trong có thể thấy bóng dáng lờ mờ của ba người.





- Các ngươi là ai?

Tên đứng đầu nghi ngờ cất tiếng hỏi. Đáp lại hắn chỉ có âm thanh kì lạ như của một vật thể lăn tròn rất nhanh trên mặt đất. Ngoài một cái bóng lớn đang không ngừng di chuyển, hắn thấy hai cái còn lại một cao một lùn, vẫn đang đứng yên bất động.

- Đội trưởng, chắc chắn bọn chúng là đồng đảng của con chó điên kia.

- Có phải đổng đảng hay không, chỉ cần bước vào nơi này đều phải chết. Thành chủ có lệnh : gϊếŧ tất cả những kẻ bước chân vào trong kho thất này.

Giữa bóng tối, âm thanh đao kiếm rời vỏ vang lên. Tâm trạng của những kẻ rượt đuổi con mồi phần nhiều là phấn khích. Từng đôi mắt sáng quắc như mãnh thú, nhìn chằm chằm vào con mồi. Chúng cười nhếch mép rồi vung kiếm lao vào chém về phía đối phương.

Chỉ có điều, không giống như trong suy nghĩ của bọn chúng, "con mồi" đáng ra phải bỏ chạy thục mạng, hoặc quỳ xuống cầu xin, thì những kẻ này lại làm ngược lại. Lão già điên với thân thủ bất phàm, dễ dàng né tránh mọi thế tấn công. Một trong hai cái bóng đứng yên, bất ngờ di chuyển về phía trước. Bàn tay hắn loé lên những đốm sáng lập loè rồi kéo dài tựa như những dòng điện quang tím sẫm nhọn hoắt. Những tia điện quang này theo tư thế chuyển động của cổ tay chủ nhân, rất nhanh lao về phía chúng.



Đám binh lính nhìn thấy trận thế như vậy thì hốt hoảng, buông kiếm chạy giật lùi về phía cửa. Tên đội trưởng không ngờ kẻ đến không tầm thường, trong lòng căng thẳng, ngay khi hắn nghĩ mình sắp phải bỏ mạng tới nơi rồi, thì trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc khiên ánh sáng. Điện quang lao thẳng vào khiên, phát ra những tiếng nổ lớn cùng âm thanh loẹt xoẹt tới ghê người. Đứng sau lưng Phạm Thế Huy nhìn một màn này, An không khỏi tưởng tượng tới mùi thịt nướng khét lẹt nếu chiếc khiên kia không kịp thời xuất hiện.

- Linh lực không tồi. Đáng tiếc, lại chỉ là một tên thảo khấu.

- Đại nhân đến rồi.

Đám binh lính hô lên mừng rỡ. Dưới ánh trăng sáng, một bóng người chậm rãi bước tới, bàn tay không ngừng vỗ lên những tiếng lộp bộp.

- Ồ. Có gì mà đáng tiếc? Thảo khấu cũng là người, biết nghĩ cho bá tánh nghèo hèn, lo cho quốc gia hưng vượng... Vẫn còn tốt hơn cái loại tham quan đê tiện, đã không giúp gì được cho xã tắc, còn cào mòn quốc gia.



- Nói nghe hay lắm! Vậy nói cho ta nghe xem, rốt cuộc ngươi là người do ai phái tới? Biết đâu ta sẽ vì vậy mà cho ngươi được chết toàn thây.

- Ngạo mạn! Ngươi nghĩ ngươi đủ sức?

Lời vừa dứt, kẻ mới tới nhanh như chớp đã lao tới. Trên tay hắn hiện ra một quầng sáng đỏ cam. Ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn với những đường nét sắc sảo. Đôi mắt như ưng chú mục vào mục tiêu, cùng làn môi mỏng đang nhếch lên một nụ cười đầy nguy hiểm.

Phạm Thế Huy không thể né tránh, sau lưng hắn vẫn là một nữ nhân yếu đuối. Mà ít ra là do tự hắn nghĩ như vậy. Hai tay hắn vận khởi linh lực, dùng thế đối đầu để ngăn cản thế tấn công của đối phương. Quyền cước mang theo linh lực dẫn tới sát thương không tầm thường. Mùi khét cháy của da thịt và quần áo không ngăn được hai kẻ này càng đánh càng điên cuồng. Quang hoả va chạm với điện quang gây ra những tiếng nổ, cùng đốm lửa bay khắp nơi trong không gian. Có cái bén cả vào đám thảo dược và gấm vóc, bốc lên từng đám cháy nho nhỏ. Ở một bên, đám binh lính hốt hoảng chạy khắp nơi dập lửa.
Tranh thủ lúc hai kẻ mạnh nhất đánh nhau tới mịt mù. An nhanh chóng thu hồi con quay. Dự đoán xấu nhất mà nàng tính trước cũng đã xảy ra, nên đương nhiên cũng đã có chuẩn bị. Chỉ là giờ phát sinh ra thêm hai người, mà khả năng nàng có hạn. Nếu bỏ họ lại, chính nàng lại không nhẫn tâm. Mắt thấy vết thương trên người Phạm Thế Huy càng lúc càng nhiều, nếu để lâu, e rằng cơ hội thoát thân càng khó.

An mím chặt môi, đập mạnh xuống đất truyền tống trận, khiến các mảnh lưu ly vỡ tung toé, một cột ánh sáng loé lên. An nhanh chóng bước vào bên trong cột sáng, vận toàn bộ linh lực tích trữ được kéo về hai người kia ra khỏi trận chiến. Cả ba nhanh chóng biến mất cùng với cột sáng.

Ngoại ô thành Lăng Xuyên, toàn bộ thảo dược và hàng hoá đã được chất đầy trên các xe chở hàng. Nguyệt Nương sốt ruột chờ đợị mà không thấy bóng dáng của chủ nhân mình quay trở lại. Mắt thấy thời gian ước định đã qua, nhớ tới lời dặn của chủ nhân trước đó, bàn tay nắm chặt thành quyền, Nguyệt Nương cắn răng hô lớn.
- Gấp rút lên đường.

- Nguyệt Nương tỷ, chúng ta thực sự cứ như vậy bỏ mặc chủ nhân sao? - Con nhóc Trang lo lắng hỏi.

- Chủ nhân là người thông minh. Người nhất định sẽ không sao. Việc của chúng ta bây giờ là phải tuân theo mệnh lệnh của người.

Đoàn xe vừa rời đi thì ngay tức khắc thành Lăng Xuyên bị hạ lệnh phong toả. Khắp các nơi trong thành bị lật tung tìm kiếm. Binh lính bị điều đi truy bắt phạm nhân phân thành nhiều nhóm nhỏ, chia nhau lùng sục khắp các hang cùng ngõ hèm và cả ở nhà dân. Gà bay chó nhảy cả đêm mà vẫn chưa ra kết quả gì.

Cùng lúc đó, ngay trong phòng ngủ của thành chủ Nguyễn Bá Long, giữa không trung rơi xuống ba bóng người. May mắn Phạm Thế Huy cùng lão già điên nhanh tay nhanh mắt bám được vào xà nhà, chỉ có mình đồng chí An xui xẻo, phản ứng chậm, mới phải đánh đu trên người Phạm Thế Huy để không bị rơi xuống. Do linh lực bản thân An vốn có hạn lại phải gồng gánh quá sức, nên thay vì di chuyển thẳng tới ngoại thành Lăng Xuyên như dự kiến ban đầu, kết quả cả ba người lại chỉ có thể đi một đoạn ngắn tới thẳng phòng ngủ của Nguyễn Bá Long.
Nơi đặt phòng ngủ của Nguyễn Bá long là một căn phòng vô cùng rộng rãi với trần nhà mái vòm cao vút. Bên phía dưới là rèm voan từng lớp, khẽ lay động. Giữa phòng chỉ kê độc một chiếc giường lớn hình tròn. Bên trên là ngổn ngang nữ nhân bán loã. Không sai, có khoảng hơn chục nữ nhân xinh đẹp đang nghỉ ngơi bên dưới. Mỗi người một vẻ, xinh đẹp động lòng. Trong số đó có một hai nàng còn đang dương mắt nhìn đám người An treo đu đưa ở trên xà nhà, thì thầm với nhau. Những tiếng thì thầm đó không biết dùng bằng cách nào, khiến âm thanh được khuyếch đại, vang vọng trong cả căn phòng.

- Không biết bầu trời đêm bên ngoài có đẹp như ảo trận này không nhỉ?

- Chờ chủ nhân sự thành, chúng ta liền có thể tự do rời đi. Lúc đó ngươi tha hồ mà ngắm trời sao.

- Ngủ đi, lảm nhảm cái gì. Còn không để người khác ngủ.- Một nữ nhân khoác trên mình một tầng sa mỏng như cánh ve màu lục khẽ trở mình mắng.
Nữ nhân kia vừa dứt lời, xung quanh lại trở về trạng thái tĩnh lặng. Chỉ có tiếng thở đều đều âm vang trong phòng. Hương yên chi ngọt ngấy cùng huân hương nồng nàn tản mát trong không khí. Chiếc giường tròn rộng lớn ngổn ngang mười ba nữ nhân vẫn còn dư thừa. Cách đó không xa là một cửa vòm lớn, được ngăn bởi một tấm bình phong thêu xuân cung đồ mười tám cộng.

Khi An còn đang tính toán phương thức xuống dưới mà không gây ra động tĩnh, thì bất ngờ cửa bật mở. Một nam nhân cao gầy lách qua bức bình phong bước vào, vạt áo của hắn rộng mở, để lộ phần ngực trần nhô lên những khúc xương với da thịt lõm xuống, đôi mắt hãm sâu vì sắc dục. Mấy nữ nhân bên phía dưới nghe thấy tiếng động thì tỉnh lại, mở mắt, bò về phía hắn, tựa như một đám xà nhân.

- Đại nhân đã trở lại.- Nữ nhân mặc lục sa mỏng nũng nịu tì sát vào người gã nam nhân kia mà thỏ thẻ.
- Ngoan nào, ngủ đi. Hôm nay ta có việc phải làm xong đã, mai mới tiếp tục vui vẻ với các nàng được.

- Đại nhân thật là, có việc thì cứ để Vương Vệ Hoàn làm là được rồi. Ngài là chủ thành, đâu cần việc gì cũng phải đích thân xử lý, lo toan vất vả như vậy.

Nữ nhân kia tiếp tục tình tứ thì thầm. Âm thanh nói chuyện giữa bọn họ rõ ràng không lớn lại vang lên khắp ngóc ngách của căn phòng. Bàn tay ả với những ngón tay như ngọc bắt đầu mò mẫm sờ vào trong vạt áo của Nguyễn Bá Long, chạm đến điểm nào đó khiến hắn khẽ rên lên. Những nữ nhân còn lại cũng bắt đầu quấn lấy hắn. Sa mỏng tuột xuống, thân thể đẫy đà trắng muốt uyển chuyển kề sát, khiến hắn bắt đầu thở dốc.

Âm thanh của du͙ƈ vọиɠ cùng điên cuồng vang lên như một bản hoà âm điên rồ. Tiếng liếʍ ʍúŧ, hơi thở dồn dập, sự va chạm, tiếng rêи ɾỉ cùng khát cầu... Tất cả được khuyếch đại trong căn phòng kỳ lạ này, khiến mỗi lông tơ trên người An như dựng ngược lên, cơ thể cũng phản ứng, không khỏi run lên nhè nhẹ.
Trong trạng thái treo lên lơ lửng, khổ nhất có lẽ phải nói tới phó lãnh Phạm Thế Huy. Cũng giống như An, lần đầu hắn chạm trán phải tình cảnh như vậy, trên người lại đeo thêm một cái nữ nhân. Cho dù có nhắm mắt lại, tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc vẫn bao trùm lấy mọi giác quan của hắn. Vị huynh đệ của hắn rất tự giác ngẩng cao đầu.

Đau khổ thay cho hắn, phía bên dưới quần long tranh chuối, phía trên hắn lại ở tình cảnh vô cùng éo le. Vị huynh đệ của hắn rất hồn nhiên vô tư đâm vào mặt nữ nhân bên người. Hắn có thể thấy được, sau lớp mạng che mặt, nàng ta hẳn đang nghiến răng nghiến lợi âm thầm chửi mắng hắn.Tại vị trí nhạy cảm đó, hơi thở như có như không của nàng ta phảng phất qua lại, trái tim hắn càng run lên mãnh liệt. Mồ hôi đổ ướt khắp người, khiến hắn bám đu trên xà nhà càng thêm vất vả. Lúc này sự tiếp xúc cơ thể giữa hắn và nàng, dù là qua lớp quần áo cũng khiến hắn phát điên lên. Hắn thật hận không thể chết quách cho xong vì xấu hổ.
An bị vật thể nam tính nọ tì ngay trước cửa miệng, phiền phức tới nổi đoá. Áp mặt vào thì không xong, nhích mặt ra thì lại chỉ sợ bám không chắc mà rơi xuống dưới. Trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Phạm Thế Huy ra chửi một lượt. Đang chửi thầm, bỗng dưng nàng phát hiện ra một chuyện kì lạ. Mười ba nữ nhân bên dưới càng lúc càng khác. Rõ ràng là mặt đó, người đó nhưng lại không giống thần khí của con người. Nói là giao hoan, càng nhìn lại càng thấy giống như Nguyễn Bá Long bị hút đi linh khí. Trong đầu nàng loé lên một suy nghĩ khó tưởng. "Yêu"... Liệu đây có phải là yêu tinh trong truyền thuyết, chính An cũng không biết. Nhưng có một điều chắc chắn là, càng ở lại đây lâu càng nguy hiểm.

Thò vào túi, moi ra một miếng phù, linh lực đã cạn kiệt. An tính toán, không biết bản thân còn có thể tạo ra một vụ cháy trong phòng. Dựa vào đó để cả đám có thể chạy ra ngoài. Tuy nhiên có chạy được bao xa và chạy thoát được bầy "yêu" này không thì nàng lại không biết. Còn đang chần chừ, ngẩng mặt lên thì thấy Phạm Thế Huy đang cúi xuống nhìn nàng. Hắn nghiêm túc lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng liều lĩnh.
Tuy nhiên, lúc đó An có thể thấy được những vết thương trên người hắn bắt đầu nứt ra. Máu bắt đầu thấm ra bên ngoài. Mặc cho hắn kiên cường bám chắc xà nhà cũng tránh không được máu có thể rơi xuống. Ở một bên, lão già điên vẫn đang chăm chú nhìn hai người bọn nàng, khiến An vừa thẹn lại vừa bất lực. Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên tiếng hô hào lớn.

- Cháy! Cháy rồi!... Kho thất đang phát cháy. Người đâu, mau đi dập lửa.

Nguyễn Bá Long cùng đám nữ nhân đang điên loan đảo phượng nghe thấy cháy liền ngừng lại. Cả đám nữ nhân đang kíƈɦ ŧìиɦ, bỗng nhiên hoa dung thất sắc. Chúng lao nhanh ra khỏi phòng, thân thể kéo dài tựa như mình rắn. Đuôi rắn biến mất sau cánh cửa. Lúc bấy giờ Nguyễn Bá Long mới kịp thời mặc lên mình quần áo để đuổi theo ra ngoài.

Đám người An gấp rút chạy ra khỏi cửa. Bất ngờ lão già điên túm lấy nàng, nhanh chóng dùng khinh công lao đi. Ngoảnh mặt nhìn lại, An có thể nhìn thấy Phạm Thế Huy đang đuổi theo, phía sau lưng hắn lửa cháy đỏ cả một vùng trời. Tiếng la hét cùng hô hoán dập lửa vang lên đánh thức cả toàn thành.