Chồng Già

Chương 28




Chương 28 : Thập Bát Quái có lễ

- Lưu Sang của Thập Bát Quái bái kiến hai vị cô nương.

Lưu Sang hơi khom mình, chắp tay cúi chào, nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh nhạt hờ hững của đôi tỷ muội Như Hoa Như Ngọc. Mấy người phía sau tuy rằng bất bình, nhưng người của họ vẫn trong tay Vũ gia, trước khi mọi chuyện rõ ràng, bọn họ vẫn phải nhẫn nhịn.

- Xin hỏi trong hai vị, vị nào là đại tiểu thư Vũ gia? - Lưu Sang như không hề để tâm mà hỏi.

- Chủ nhân vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. Lão gia chủ đang đợi các người.

Dứt lời các nàng liền quay lưng, đám người Lưu Sang vội bước theo sau, nhưng chỉ nháy mắt đã không thấy thân ảnh hai nàng, tựa như bóng ma biến mất. Tất cả đang ngỡ ngàng thì bị nhóm hộ vệ chặn lại, yêu cầu giao nộp tất cả vũ khí phòng thân.

- Chúng ta là mang theo thiện chí mà đến. Đương nhiên sao có thể cầm theo vũ...





Lưu Sang còn chưa có nói xong đã nghe thấy loang xoảng âm thanh lợi khí rơi xuống đất. Đám huynh đệ tốt của hắn bị hộ vệ người ta không biết dùng thủ pháp gì mà moi ra cả đống dao găm ám tiễn khắp người rơi ra. Hắn rõ ràng nhắc nhở bọn họ tuyệt đối không mang vũ khí đi, vậy mà nửa lời họ cũng không nghe lọt. Lưu Sang thẹn tới xanh cả mặt, chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo từng người.

Sau khi đã giao nộp toàn bộ vũ khí, Lưu quản gia xuất hiện, dẫn người vào chính đường. Ở bên trong, một nam tử trung niên tuấn mỹ đang nhàn nhã uống trà. Khi ngẩng mặt, đường nét diễm lệ đến mức Lưu Sang bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Bởi hắn hiểu rõ tính tình đám Thất Tam, làm người không tệ nhưng lại có một cái dở là đam mê mỹ sắc. Vũ lão gia mỹ tới bậc này thì nữ nhi kia chỉ sợ cũng không tầm thường.



- Lưu Sang - Thập Bát Quái có lễ tới Vũ gia chủ.

- Không dám, dân thường như ta nào dám nhận cái lễ này.

- Xin Vũ lão gia bình tĩnh. Tại hạ cho rằng chuyện vừa xảy ra ắt hẳn là có hiểu lầm trong đó. Xin cho phép tại hạ được gặp mặt đối chất với mấy người kia. Tại hạ nhất định sẽ trả lại cho Vũ gia và đại tiểu thư một cái công đạo.

- Vậy xin mời các hạ tự mình đi xem.- Vũ Văn Hoài không kiên nhẫn chỉ tay ra ngoài. Lưu Sang cùng đám người không còn cách khác, đành phải theo Lưu quản gia rời khỏi chính đường.

Bước đi trong trạch gia họ Vũ, những người này, ai nấy đều không khỏi có chút ngây ngẩn vì sự xa hoa rực rỡ của Vũ gia. Văng vẳng không xa là tiếng đàn lảnh lót, cao ngạo, thanh âm như cất lên một nỗi khát khao tự do tới cháy bỏng, vừa hào sảng lại ngông cuồng. Khiến người nghe muốn phi người lên lưng ngựa, thả vó chạy giữa đất trời bao la.



- Tiếng đàn thật tuyệt diệu.

- Đúng vậy. Lão gia cũng thường nói như vậy. - Lưu quản gia không khỏi tự hào.

- Nghe tiếng đàn có thể cảm nhận được người kia hẳn trí lớn bao la cùng với một tâm hồn phong phú. Nhưng không hiểu vì cớ gì lại sâù muộn. Hắn cô đơn, đau thương và bị giam cầm. - Một nam nhân ôn nhã trẻ tuổi đứng bên cạnh Lưu Sang bỗng cất tiếng.

- Nói hươu nói vượn. Đại tiểu thư nhà ta ai có thể giam cầm nàng?

- ...

- Các hạ biểu cảm như vậy là sao?

- Vị đang đàn kia là đại tiểu thư?

- Thì sao?

- Thất lễ rồi. Chỉ là đại tiểu thư có vẻ như không giống như lời đồn ngoài kia. - Lưu Sang xấu hổ nói.

Thực ra Lưu quản gia rất thấu hiểu cảm giác của mấy vị đại hiệp này. Đến lão là người nhìn tiểu thư từ bé tới lớn sao không hiểu tính nàng. Nhưng đúng là từ sau khi gả đi, nàng quả thật như biến thành một người hoàn toàn khác. Từ vẻ ngoài, nội tâm đến trí tuệ, đều vượt xa người cũ. Nói là con riêng của lão gia nuôi ngoài thì còn đáng tin hơn.
Tiếng đàn vẫn ngân vang dù người bước đã xa rồi. Ở trước một căn phòng cũ bốc lên mùi ẩm mốc, Lưu Sang thấy bóng sáu người bị treo lủng lẳng như phơi thịt khô trên xà nhà. Một trong số đó vẫn sung sức mười phần chửi bới.

- Xem ra Vũ gia đánh vẫn rất nương tay. - Nam nhân ôn nhã lúc nãy cất lời.

Lưu Sang nhìn đám người này, bất giác nghĩ tới tiếng đàn vẫn văng vẳng xa xa. Nữ nhân như vậy mà bọn chúng cũng dám động vào, quả ngu hết thuốc chữa. Tay đưa lên, một luồng ánh sáng cắt phăng dây trói.

Người vừa rơi xuống đất, đau tới kêu cha gọi mẹ, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt thủ lĩnh như hàn băng. Hắn định nhào qua giải thích thì lại nghe vị này nghiếng răng nói.

- Huyễn, đánh.

Dứt lời, người tên Huyễn liền biến hình từ ôn nhã công tử thành ác ma tới từ địa ngục. Roi quấn quanh eo vung lên rồi hạ xuống, phát phát bách trúng. Cho dù đám Thất Tam chạy tới góc nào trong căn phòng cũng bị đánh cho da tróc thịt bong, miệng kêu thảm thiết.
- Tạm dừng. Đánh nữa, chết rồi không hỏi được.

Huyễn thu roi lại, khiêm nhường làm thế hữu lễ mà nói.

- Thất lễ rồi.

- Con mẹ nó, ngươi đừng dùng bản mặt như vậy sau khi đánh bọn người chúng ta được không. - Lý Cao la lên.

- Các ngươi còn muốn ý kiến? - Lưu Sang lạnh lẽo nói.

- Dạ, chúng ta nào dám. Nhưng đại ca không cảm thấy hắn quá biếи ŧɦái sao?

- Có thể so được với hành vi không bằng cầm thú của các ngươi?

- Đại ca, chúng ta cũng chỉ trừ hại cho người khác mà thôi. Đại ca còn chưa có thấy qua ả đàn bà đó hung hãn cỡ nào đâu. - Thất Tam không phục mà lên tiếng

- Các ngươi nghe lời đồn thất thiệt đi hãm hại nữ dân nhà lành. Còn tới sáu kẻ bắt nạt một nữ nhân nho nhỏ. Không thấy nhục nhã sao?

Nói lời này ra quả nhiên đám Thất Tam không biết phải bao biện cho mình ra sao nữa. Tuy đúng là nàng ta dữ dằn y như con cọp cái nhưng quả thật vẫn là nữ nhân tay không tấc sắt. Bọn hắn là nam nhân, lại một thân võ công đầy mình. Giang hồ biết được, chỉ sợ không cần biết nữ nhân kia ra sao, chỉ một câu nói Thập Bát Quái ỷ mạnh hiếp yếu, hà hiếp phụ nữ trẻ con là nhục khỏi bàn.
- Đại ca, tất cả lỗi đều là do ta. - Thất Tam quỳ xuống nói. - Muốn chém muốn gϊếŧ mình ta nhận. Xin đại ca cầu tình cho bọn họ. Là do ta say rượu loạn tính, không cẩn thận mà ngủ với nô tì nhà người ta.

- Sau đó thì sao?

- Ta cũng không biết nữa. Vừa tỉnh dậy đã bị bắt gian tại trận. Chủ nhân nô tì đó nói là: chỉ cần ta phá hủy sự trong sạch của Vũ Thu An, liền sẽ bỏ qua cho ta. Nếu không... sẽ đem kiện Thập Bát Quái lên quan phủ.

- Ngươi ngu dốt bị mắc bẫy rồi.

- Đại ca?!

- Kẻ kia rõ ràng lừa ngươi vào bẫy rồi lợi dụng ngươi đi hại người. Nói đi, con nô tì đó là người của ai?

- Dạ... Là thiếu phu nhân Lê gia. - Thất Tam mặt xám như tro nói.

- Đại ca, thiếu phu nhân Lê gia chả phải là tỷ muội cùng cha khác mẹ với đại tiểu thư kia sao? - Một người cao lớn đứng sau Lưu Sang, có chất giọng sang sảng cất tiếng hỏi.
- Xưa nay có mấy nhà mẹ kế con chồng mà cơm lành canh ngọt. - Huyễn nhàn nhạt cười.

- Nói vậy chả phải chúng ta bị vướng vào chuyện nội đấu Vũ gia sao? Chỉ cần nói ra nguyên nhân rồi rời đi, không phải là xong sao?

- Đình Tùng, đệ nghĩ đơn giản quá rồi. Vấn đề của chúng ta không phải ở Vũ gia. - Lưu sang cau mày bóp trán.

- Đại ca, vậy là sao? - Đám người Thất Tam nghi hoặc hỏi.

- Các ngươi biết vì sao Vũ gia không thèm tra khảo, lấy thông tin rồi trực tiếp xử lý các ngươi, mà lại chờ đại ca phải đích thân tới đây không? - Nhìn khuôn mặt mờ mịt của mọi người, Huyễn thong thả giải thích. - Vũ gia đây muốn Thập Bát Quái vừa mắc nợ lại vừa chịu ơn họ. Tất nhiên họ sẽ thả các ngươi.

- Nói chính xác không phải là Vũ gia mà là vị đại tiểu thư kia. - Lưu Sang bổ sung.
- Đúng vậy. - Huyễn bất đắc dĩ lắc đầu. Phía trước lão cha hùng hổ còn chưa biết giải quyết ra sao, ở phía sau con gái đã bày sẵn bàn tính, còn lôi đàn ra gảy. Vị nhị tiểu thư kia e rằng cũng đấu không nổi mới lôi cả bọn họ vào.

- Nếu nói vậy thì chả phải mọi chuyện cũng không quá phức tạp. Đại ca vì sao lo lắng tới vậy? - Đình Tùng do dự hỏi.

- Các ngươi còn nhớ lúc chúng ta bị hộ vệ lục xoát không? Lúc đó họ dùng cách gì để lật ra tất cả ám khí giấu trong người các ngươi?

- Cái này ... Cái này ... Ta quả thật cũng không tài nào lý giải được. Người bình thường phải sờ một lúc may ra mới tìm ra. Nhưng họ thậm chí còn không cần làm vậy, trức tiếp lấy ra cứ như nhìn thấy đồ chúng ta giấu sẵn vậy. Ngược lại đại ca lại không bị khám xét gì.

- Bởi vì ta thực sự không có mang bất kì vũ gì gì.
- Chả có nhẽ đám người đó có thể nhìn xuyên qua quần áo chúng ta sao? - Đình Tùng rất không tự nhiên mà co rúm người lại.

Nghe nói Quỷ cung là nơi những kẻ có y thuật vượt trội, tình nguyện làm việc cho Nghiêm quỷ y. Những kẻ có y thuật xếp hàng đệ thập trở lên đều được khai mở một tuyệt kỹ được gọi là Quỷ nhãn. Thông qua quỷ nhãn, những kẻ này có thể dùng mắt thường nhìn thấu từng kinh lạc, cũng như toàn bộ nội phủ của đối phương. Huyễn không ngại giải thích cho mọi người.

- Không sai. Lúc đó ta còn nhìn thấy rõ kí hiệu Quỷ cung trên đao của đám hộ vệ kia. Ngoài ra các ngươi có nhớ hai nô tì đó gọi vị tiểu thư kia là gì ko?

- Là ... Chủ nhân.

- Ở quỷ cung có mấy cái chủ nhân? - Lưu Sang trào phúng - Các ngươi ngày thường ta không ngừng nhắc nhở, đừng có cậy chút tài mà đem khoe khoang. Phải biết rằng ngoài kia đầy rẫy những thế lực to lớn và nguy hiểm, Thập Bát Quái chỉ là một cái móng tay, không là gì cả. Các ngươi thì hay rồi, ngay đêm giao thừa các ngươi ai không gây lại dám gây chuyện với người của Quỷ cung.
Nghe Lưu Sang cất lời, không nói riêng đám Thất Tam, đến Huyễn cùng đám huynh đệ theo cùng cũng không khỏi bàng hoàng. Dần nhớ rõ lúc đàm phán với Vũ Minh Lan kia, nàng ta nói với hắn rằng Vũ Thu An bị nhà chồng từ hôn, trả về nhà mẹ đẻ. Thật đáng cười, có nữ nhân nào bị từ hôn mà người hầu bên phu gia cũng theo về? Rõ ràng là mấy người bọn hắn bị lừa gạt một cách dễ dàng như vậy.

- Nhưng cho dù là Quỷ cung đi nữa, chẳng phải Huyễn nói nàng ta sẽ thả chúng ta đi sao.

- Các ngươi nghe nói những kẻ gây chuyện với Quỷ cung mà còn có ngày lành bao giờ chưa? Chưa kể ... thái độ cùng tiếng đàn đó của nàng ta... - Lưu Sang suy nghĩ cẩn thận lại - rõ ràng bỏ qua nhưng lại không thả người. Nàng ta cần chúng ta trợ lực về sau, nhưng lại không ra mặt gặp gỡ. Tiếng đàn đó giống như không phải nói về bản thân nàng ta trí lớn khát cầu tự do mà giống như đang nói về một người khác. Như đang nhắc nhở chúng ta rằng còn có một người khác, một rắc rối khác ở đằng sau. Mà rắc rối này nàng ta cũng không thể giúp, cũng chẳng thể ra mặt cho chúng ta. - Lưu Sang giận dữ trừng lớn đôi mắt, gầm lên.- Các ngươi thành thật nói cho ta các ngươi đã làm cái gì?
Để để cập nhật chương 29, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d