Chồng Già

Chương 22




Chương 22 : Có mối hận không quên

Sáng ngày hôm sau, trời còn se lạnh. Bên ngoài mấy nô tì đang quét lá thấy Phan Thị khẩn trương chạy tới tìm Vũ lão gia nói chuyện.

- Lão gia, hạ nhân chỗ thiếp nói chính mắt hắn nhìn thấy nàng ta giao thiệp mấy người lạ bên ngoài.

- Vậy tại sao giờ nàng mới nói? - Vũ lão gia cau mày.

- Lúc đó nghe báo lại, thiếp chỉ nghĩ An nhi gả qua Quỷ y, nên có chút quen biết với mấy người giang hồ cũng là lẽ bình thường. Vậy nên thiếp cũng chẳng để trong lòng. Đêm qua nghĩ lại mới thấy... có chút nghi ngờ... - Phan Thị rụt rè trả lời.

- Vậy giờ cái Xuân đang ở đâu?

- Vừa nãy nó xin thiếp ra ngoài, nói là mua mấy đồ cần thiết cho đại tiểu thư.

- Ta đã biết. Được rồi, việc này nàng không cần phải quan tâm nhiều nữa.

Sau khi trở về viện của mình chưa được bao lâu, một tên gia đinh lén lút chạy tới chỗ Phan Thị báo tin.





- Phu nhân, lão gia đã cho người đuổi theo .

- Tốt lắm. Tiếp tục theo dõi cho ta.

Tại một con hẻm nằm gần cổng thành Vạn Xuân, một gã nam nhân cao lớn, mặt bịt kín vải, đang hung hăng đòi tiền. Đáp lại là âm thanh của Xuân có phần lo lắng bất an.

- Đại ca, người giang hồ các ngươi chả lẽ không giữ chữ tín. Tiền công tiểu thư nhà ta đã trả trước rồi. Giờ vật kia còn chưa về tay nàng, các ngươi sao có thể trắng trợn đòi thêm tiền ?

- Chúng ta chính là như vậy đấy. Thì sao nào ? Chỉ vì vụ làm ăn này với đại tiểu thư của ngươi, chúng ta thua thiệt quá lớn. Một trăm thạch anh không đủ để bù đắp tổn thất cả về người và của, có biết không?

- Chuyện này, ta không thể tự quyết định được. Ta phải trở lại bẩm báo với đại tiểu thư trước đã.

- Ngươi nói với Vũ Thu An, nếu ba ngày sau ta không nhận được tiền, nàng ta cứ coi chừng cái mạng mình.



- Tiểu thư nhà ta là người thông minh, nàng nhất định có cách. Gia sản của Vũ gia cũng sớm muộn thuộc về nàng, huống chi là chút tiền này của các ngươi.

- Hay cho một con nô tì, cũng biết ăn cây táo rào cây sung.

Từ phía sau bức tường, Vũ lão gia thong thả vỗ hai tay vào nhau, nhưng thanh âm lại vang lên đến chói tai. Xuân nhanh chóng ra hiệu cho kẻ bịt mặt mau trốn thoát. Nhưng kẻ này lại cố tình như không hiểu, hắn nghiêng người dựa vai vào bức tường cạnh bên. Từ trên khuôn mặt bị bịt kín mít, lộ ra đôi con ngươi như đang hơi nheo cười. Người của Vũ Văn Hoài không cần phí sức liền tóm được cả đôi, áp giải về Vũ gia.

Tại Vũ gia, trong lúc đám hạ nhân còn không biết vì sao Phan Thị nóng nảy như kiến bò chảo, hở tí thì soi mói, hở tí là phạt người, thì ở một góc khác trong gia viên Vũ gia, giữa sân tối heo hắt ánh trăng lạnh lẽo, có hai bóng người bị trói gô như hai cái bánh chưng, quỳ ở giữa sân lạnh. Vũ Văn Hoài một thân ấm áp còn ôm noãn lô chậm rãi bước tới, hắn nhàn nhạt nói.



- Người đâu?

- Bẩm lão gia, người đang chờ ở đó.

Khi thấy Vũ Văn Hoài tới, "cái bánh chưng" cố lết về phía lão, miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ nhoi bất lực. Tên gia đinh bên cạnh đạp cho nàng ta một cái ngã lăn ra, rồi phun ra một bãi nước bọt.

- Vũ Văn Hoài đưa mắt nhìn hắn ra lệnh, tên gia đinh mới cúi xuống giật ra miếng vải trong miệng người bị trói.

- Xin lão gia tha mạng, lão gia tha mạng... hu hu...

Vũ Văn Hoài nhìn cái Xuân khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, cảm thấy không hiểu sao như đã từng thấy qua cảnh này. Bên cạnh là một nam nhân bịt mặt kín mít, đang yên tĩnh nhìn ngó xung quanh như đang thưởng ngoạn. Hoàn toàn không có tinh thần tự giác của một kẻ bị bắt. Nhưng người đã bị trói thành thế kia, hắn cũng không sợ vịt lên nồi còn chạy mất. Lúc này mới hướng sự chú ý lại chỗ cái Xuân, cười mỉa.
- Sao lúc nãy ngươi nói chuyện oai phong lắm cơ mà, giờ sao lại thành bộ dạng này rồi?

- Lão gia tha mạng, nô tì chỉ là hạ nhân, chủ nhân sai đâu nô tì liền làm đó. Xin lão gia nể tình nô tì theo hầu từ nhỏ, tha cho nô tì một mạng.

- Nể tình? Ngươi cũng xứng sao? - Vũ Văn Hoài cười khinh miệt. - Nói, ai sai ngươi làm chuyện này?

- Lão gia tha mạng... nô tì... nô tì...

- Muốn ta tha mạng, ngươi cũng phải chứng minh bản thân chính ngươi xứng đáng. Còn không... mỗi khắc một ngón tay. Ta xem ngươi đủ mấy ngón có thể chặt được.

- Không, không... Cầu xin lão gia, nô tì không muốn. - Xuân sợ hãi, khóc thét lên, theo bản năng ôm chặt bàn tay chính mình.

- Ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi, cũng không kiên nhẫn để lập đi lập lại một câu hỏi tới mấy lần đâu.

- Nô tì ... nô tì nói . Mong lão gia tha mạng. Là... là ... đại tiểu thư sai khiến nô tì làm.
- Ngươi nói An nhi sai ngươi làm? Vậy nó đã sai khiến ngươi làm những gì?

- Bẩm lão gia, từ năm ngày trước, tiểu thư đưa nô tì một túi thạch anh, dặn đến ngõ thứ năm cách cổng thành phía nam, gặp một người phụ nữ họ Lại. Sau đó ...

Xuân rụt cổ, sợ hãi nhìn Vũ lão gia một lúc, mới tiếp tục nói. Theo lời nàng ta, sau khi đưa tiền và giao kế hoạch của đại tiểu thư cho Lại góa phụ, nàng liền nhanh chóng trở về. Đại tiểu thư nói rằng tất cả gia sản này của Vũ gia đều là thuộc về đồ hồi môn của cố phu nhân. Trên dưới Vũ gia sống phú quý nhờ mẫu thân, lại không biết nhớ ơn, đến đám giỗ cũng qua loa lấy lệ. Nay nàng thay mẫu thân thu hồi lại tất cả, để cho trên dưới Vũ gia biết thế nào là nghèo đói vì vô ơn bạc phước.

Tất cả đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, từ lúc đại tiểu thư giả vờ mất trí nhớ, sau đó sai Xuân bịa đặt ra lời của lão cô gia để lừa gạt lão gia, vu oan cho Phan Thị hạ độc nàng. Tiếp đó là từng bước lấy lòng lão gia, nhằm để Vũ lão gia mất đi lòng tin tuyệt đối với phu nhân và các nhi tử khác. Chỉ có thể tin vào một mình nàng, cưng chiều và nghe lời mình nàng. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, đại tiểu thư lại không ngờ Lại góa phụ lại thất bại nhanh tới như vậy. Sau đó tàn dư trốn thoát được của Lại tìm tới cửa đòi thêm tiền, mới diễn ra màn gặp gỡ như vừa rồi.
Vũ Văn Hoài nghe những lời con nô tì này nói, thật sự rất muốn cười. Quả nhiên, thời gian lâu trong mắt những kẻ khác, hắn đúng là tên ngu dốt dễ lừa.

- Nhốt bọn chúng lại. Tới viện đại tiểu thư.

Xuân không ngờ Vũ Văn Hoài nghe xong chỉ cười khan hai tiếng rồi chán nản bỏ đi. Một câu dò hỏi vặn vẹo cũng không thấy có. Sau đó nàng và kẻ bịt mặt bị đám gia đinh nhốt vào hai nơi khác nhau, không hẹn ngày thả.

Theo kế hoạch, không bao lâu sau Xuân nghe thấy tiếng cửa mở. Một con nha hoàn lén lút bước vào, trong tay áo chìa ra một con dao găm. Dưới ánh trăng lạnh, mặt nó trắng bệch, sau khi đặt xuống con dao, nó khẽ nói.

- Lão gia đã giam đại tiểu thư vào từ đường. Như Hoa Như Ngọc cùng đám thuộc hạ kia cũng bị phu nhân lấy cớ giam cầm. Chuyện tiếp theo là của ngươi. - Nói xong, nàng ta liền nhanh chân chạy mất.
Quả nhiên Phan Thị thực hiện đúng như giao hẹn. Xuân nhặt lên con dao, lưỡi dao ánh lên sắc trắng xanh từ ánh trăng phản chiếu. Ánh mắt nàng ta hướng ra phía bên ngoài, qua một vài lối rẽ tối tăm ít người qua lại, ở nơi không xa, đèn nhỏ vẫn hiu hắt, nơi có bóng dáng nho nhỏ đang cặm cụi mò mẫm từng nét chữ trong quyển gia huấn mà không biết phải bắt đầu "vẽ" từ đâu. Có một người sinh ra đã phú quý, khuôn mặt xinh đẹp tựa một đóa hoa trên thiên thượng rơi xuống, nhưng lòng dạ lại độc ác như ngâm trong độc dược. Cho dù nàng ta có chết đi sống lại bao nhiêu, cũng không thể xóa đi những máu tanh dính trên đôi tay đấy. Tới càng gần cánh cửa, khuôn mặt Xuân lại càng trở nên vô cùng dữ tợn, tràn ngập hận thù.

Làm một người hiện đại quen với ánh sáng đèn neon, An thật sự có chút tức giận tới bất lực với mấy cây nến thời cổ đại. Bảo sao nữ nhân cổ đại chưa già đã quáng. Ngày ngày sống trong môi trường như thế này thì mắt có là mắt thần cũng phải đeo kính đấy, biết không? Đang loay hoay tập vẽ theo các nét chữ, An nghe thấy tiếng khóa cửa bật ra từ bên ngoài. Cánh cửa khẽ khẽ mở, bước vào là nô tì xinh đẹp đã theo nàng mười mấy năm, giờ đang nhìn nàng bằng ánh mắt rét buốt.
- Ngươi làm sao có được chìa khóa?

- Tiểu thư, người trí nhớ lúc tốt lúc xấu, có khi nào nhớ lại được những việc trong quá khứ mình đã từng làm? - Không trả lời câu hỏi của An, Xuân chậm rãi hỏi.

- Có!

- Vậy người có bao giờ hối hận?

Lúc này An mới ngừng bút, nghiêm túc quay đầu lại nhìn Xuân. Hành vi của khổ chủ đúng là không thể chấp nhận, nhưng nàng ý cũng là người bị hại, chính nàng ý cũng đã phải bỏ mạng mất rồi. Nàng là người xuyên vào lúc sau, đối với chuyện không có nửa liên quan chính mình, tại sao phải hối hận? Nhưng đứng trước Xuân, làm sao có thể há mồm nói vậy.

- Cũng có.

- Chỉ tiếc là người có hối hận hơn nữa cũng chẳng thể làm người chết sống lại được. - Xuân cười lạnh lẽo - Vậy nên, tiểu thư à, phiền người xuống đó nói xin lỗi với họ được không?
- Ngươi muốn ta nói với những người kia, hay là với tỷ tỷ của ngươi?

- Thì ra ngươi vẫn còn nhớ nàng!

- Không muốn nhớ cũng không được. Ai bảo tỷ muội hai người các ngươi giống nhau vậy để làm gì.

- Ha ha... cái này là gieo nhân nào gặt quả đấy. Lúc trước ngươi hạ lệnh gϊếŧ nàng, giờ đến lượt ta tiễn ngươi xuống địa ngục.

- Tỷ tỷ ngươi đúng là do ta sai người đánh chết. Nhưng nếu nghĩ lại khi đó, nàng ta vứt đi liêm sỉ để leo lên giường của chồng người khác, hẳn cũng đã xác định trước kết cục rồi.

- Ngươi câm mồm.

- Phận làm kẻ hầu người hạ, không biết giữ bổn phận, lại mơ tưởng tới chủ nhân. Nếu lão gia yêu thích thì không nói, đằng này nàng ta lại chủ động bỏ thuốc vào đồ của lão gia. Đừng nói là ta, nếu là bất kì chủ nhân nào bắt được, đều có thể loạn côn đánh chết.
- Câm mồm. Ngươi thì biết cái gì?

- Ta không biết? Vậy ngươi thì biết cái gì?

- Ngươi là một tiện nhân cay độc, lòng dạ như rắn rết. Trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Để gây được sự chú ý của lão gia, ngươi việc gì cũng dám làm. Ngươi ghen tị và đố kị với mẫu tử Phan Thị cũng thôi đi. Đến cái nô tì ngươi cũng không tha. Ngươi tưởng tỷ tỷ ta thèm muốn cái vị trí thấp hèn kia sao? Nàng là vì sinh kế của cả nhà ta, ngươi có biết không, có biết không?

Tiếng Xuân hét lên đầy đau đớn. Năm đó mất mùa, cha nàng bệnh nặng, mẹ phải bán hai tỷ muội vào Vũ gia làm tôi tớ để có tiền chạy chữa thuốc men cho cha. Nhưng bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, bao nhiêu tiền thuốc thang cũng không đủ. Đồ cần bán đã bán hết, con cái từng đứa cũng bị đưa vào các nhà giàu để có tiền mua thuốc mà cha nàng vẫn không xong. Mắt thấy tình hình nguy kịch, mẹ nàng chảy nước mắt mà đến cầu hai đứa con gái nhỏ, nhưng Xuân còn quá nhỏ, vô tri không biết gì, nên tỷ tỷ nàng mới làm liều, mong dựa vào chút nhan sắc, lão gia thương tình cho làm thiếp thất, thêm chút tiền gửi về giúp mẹ. Chỉ không ngờ chuyện còn chưa thành đã bị đại tiểu thư phát hiện. Tỷ tỷ Xuân còn chưa kịp mặc lên áo váy đã bị người túm lôi ra ngoài. Lúc Xuân chạy đến, chỉ còn thấy thân xác lõα ɭồ của nàng bị đánh đến máu chảy khắp nơi. Tiếng đám hạ nhân cười cợt, chế giễu, ánh mắt khinh miệt trước khi bỏ đi của Phan Thị và đám công tử tiểu thư, cùng những lời lẽ ác độc của đại tiểu thư khi đó, tất cả như từng nhát dao lạnh lẽo đâm xuống trái tim nàng.
- Thì ra theo ta bao lâu, trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy những điều như vậy.

Xuân thu lại những giọt nước mắt, tay nắm chặt con dao, từng bước tiến về phía An.

- Không thì thế nào? Ngươi tưởng ngươi tốt với ta một chút thì có thể bù đắp cho ta sao ? Người bù đắp thế nào khi tỷ ta chết rồi? Ngươi có thể bù đắp sao?

Lời chưa dứt Xuân đã lao tới, cắm con dao về phía trước. Nàng biết những năm qua đại tiểu thư với mình không tệ, nhưng mối hận thù đã ghim sâu sắc trong lòng nàng, sâu tới mức không gì có thể xóa nhòa. Tỷ tỷ nàng xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước, bàn tay nàng ấm áp vỗ về đứa em gái nhỏ là nàng mỗi khi đêm lạnh mưa buông. Mỗi khi nhớ cha nhớ mẹ, có thân thể ấm áp ôm nàng vào lòng nói "Đừng sợ, muội muội, còn có tỷ ở bên". Mỗi khi ốm đau sẽ có đôi tay dịu dàng săn sóc. Tỷ nói, chờ tỷ tích đủ tiền sẽ tự chuộc cả hai ra ngoài, sau đó kiếm một công việc thêu thùa may vá, kiếm thêm chút tiền phụ mẹ cha. Tỷ nói tỷ ưa thích học trò nghèo nhà bên, mong sớm được trở về để gả cho hắn. Đôi mắt tỷ long lanh, nụ cười ngọt ngào, tỷ giấu miếng bánh thơm mùi quế trong chiếc khăn tay trắng, nhét vào trong tay nàng.
Nhưng tất cả đều chẳng còn nữa. Thân thể như chó heo bị đánh tới không ra hình, cứ thế bị ném đi như một món đồ rách nát. Nhục nhã này, đau đớn, lạnh lẽo này, tất cả như từng thời từng khắc khiến Xuân không chịu nổi, thúc giục nàng trả thù. Chỉ có máu của kẻ trước mắt này mới có thể khiến nàng nguôi ngoai.

- Tại sao lúc đó ngươi không chết đi? Nếu ngươi chết đi rồi, ta cũng chẳng phải đi một vòng lớn để lập một cái bẫy như này?

- Ha! Thật tiếc, số ta còn chưa có tận. Bằng không mười mấy năm ngươi giúp Phan Thị bỏ độc, ta cũng sớm đi gặp tổ tiên rồi.

Hai bên giằng co, xô đẩy. Bàn, ghế, kệ lật đổ, mực văng khắp nơi. Một tay An nắm lấy tay cầm dao của Xuân, cố gồng không cho dao kia hạ xuống. Tay kia giữ chặt lấy bàn tay đang túm lấy tóc mình. Lòng không ngừng chửi thầm "con mẹ nó cái thân thể này. Còn có thể yếu ớt vô dụng hơn không?".
- Có trách thì tự trách mình ngu dốt. Mười mấy năm ăn độc mà còn không biết.

- Ngươi hận ta như thế, như thế nào mà lúc ở Thương cốc không xuống tay? Giờ chỉ e quá muộn rồi.

- Ai chết vào tay ai còn chưa có biết. Nếu không phải lão quỷ kia nhìn chằm chằm ta, tiện nhân như ngươi còn mong sống tới giờ?

Mải giằng co, bất ngờ một bên trượt chân ngã xuống, lưỡi dao sắc bén mang theo máu nhuộm thành một màu đỏ chói mắt. Lúc này, cửa bất ngờ bật mở, người từ phía ngoài xô nhau chạy vào.

Để để cập nhật chương 23, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d