Đúng, vì không thể có sự trùng hợp đến vậy, một người giống Như Ngọc như đúc xin vào chỗ mình làm việc, có những hành động không sai ly nào với cô ấy, lúc lái xe anh đã ngẫm lại thì đúng là có điều đáng ngờ.- Minh Quân từ tốn giải thích cho Khánh Châu hiểu mình.
- Anh...anh không...nhận nhầm cô ấy?- Khánh Châu đã có phần bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Không! Anh hiểu và chấp nhận thực tại, dù nó có cay đắng thế nào đi nữa, anh sẽ không để mình sống trong quá khứ. Vả lại bây giờ anh không một mình, anh có em, em luôn là sợi dây kéo anh về thực tại.- Hắn hôn lên môi nàng, nụ hôn dịu dàng xoa dịu tâm tình đang giông tố.
- Em xin lỗi vì đã nổi giận với anh, tại em lòng dạ hẹp hòi.- Khánh Châu ngại ngùng không dám nhìn chồng mình.
- Anh không trách em, nếu đổi lại là anh cũng có thể anh sẽ như vậy và bây giờ anh muốn hỏi em một chuyện.
- Dạ, anh hỏi đi, em sẽ trả lời.- Nàng gật đầu đồng ý.
- Em có tin tưởng anh không?- Minh Quân nhìn vào mắt Khánh Châu, ánh mắt hắn tràn ngập hy vọng.
- Em..
- Đừng vội, hãy nghĩ thật kĩ nhìn vào anh rồi trả lời cho anh biết.- Hắn đưa ngón trỏ lên ngăn câu trả lời nhanh vội của nàng.
-...
Khánh Châu im lặng tự hỏi lòng mình:
- "Mình...có tin anh ấy không? Với từng ấy chuyện anh ấy đã làm cho mình và khoảng thời gian anh ấy kiên nhẫn vì mình thì mình không có lí do gì mà nghi ngờ anh ấy cả, nhưng lúc nãy mình đã nghi ngờ anh ấy...Không! Đây sẽ là lần cuối cùng...từ lúc này, mình sẽ đặt tất cả niềm tin vào anh ấy".
Khánh Châu nhìn vào mắt Minh Quân, trái tim nàng bỗng dưng đập mạnh từng nhịp, không biết lý do gì mà nước mắt lại rơi, đưa tay vuốt ve gương mặt người mình yêu thương rồi gỡ tay hắn khỏi môi mình, nàng dịu dàng cười với hắn:
- Em tin anh, mãi mãi tin anh, em hứa đó.
Minh Quân mỉm cười vén lọn tóc rơi lên mắt nàng, tiếp tục hỏi:
- Vậy em có yêu anh không?
- Câu hỏi này của anh, em không cần suy nghĩ mà có thể trả lời ngay, em yêu anh!- Khánh Châu chồm lên ôm lấy hắn, nàng muốn hắn cảm nhận được nhịp đập trái tim nàng, nhịp đập rộn rã này chỉ dành cho hắn.
Minh Quân ôm chặt nàng vào lòng, tham lam ít lấy hương thơm từ làn da ngọc ngà rồi nói:
- Bây giờ anh cần em gần gũi với Thiên Ân nhiều một chút, em có thể không?
- Sao?- Khánh Châu giật mình kinh ngạc - Sao lại bảo em..không...em..
- Em bình tĩnh, bình tĩnh nghe anh nói...hừm...thật ra là Hữu Đức đã bảo Thanh Vân đến đây chủ đích là để chia rẽ anh và em nên anh muốn tương kế tựu kế, chúng ta ở bên ngoài tạm thời sẽ tách ra, anh tin rằng Hữu Đức sẽ xuất hiện vào một ngày không xa.- Hắn thở dài nói.
- Em...được thì được đó nhưng lỡ cô ta lại giở trò với anh thì sao?- Nàng chun môi nhìn hắn.
- Đây có thể nói là bài kiểm tra cho cả anh và em, chúng ta như đang chơi một ván bài, được ăn cả ngã sẽ về không.- Minh Quân thơm lên má nàng.
- Được ăn cả...ngã về không. Xin anh..đừng để em phải mất anh..- Khánh Châu chủ động ngồi lên người hắn, trao hắn nụ hôn vụng về.
-...-
Minh Quân có chút bất ngờ khi thấy vợ mình chủ động như vậy nhưng rồi cũng cuồng nhiệt đáp lại nàng. Hai người ngã mình xuống giường chuẩn bị cho khoảnh khắc ngọt ngào thì bỗng có tiếng bà Nguyệt gõ cửa:
- Hai đứa! Đã nói chuyện xong chưa? Mẹ vào được không?
- Dạ, mẹ chờ con một chút, con ra ngay.- Khánh Châu nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi chạy ra mở cửa.
- Cám ơn con.
Bà Nguyệt đi vào trong, đến bên chiếc ghế ở bàn làm việc bà hỏi:
- Châu, có chuyện gì mà con giận thằng Quân vậy con? Nó làm gì quá đáng để con giận phải không?
- Dạ..
Khánh Châu liếc mắt qua nhìn Minh Quân nhưng bị bà chặn lời nói:
- Con đừng có nhìn nó, nói cho mẹ biết, hai đứa xảy ra chuyện gì?
- Dạ...thật ra là con không có chuyện gì đâu mẹ, chỉ là con..con..đang khó chịu trong người nhưng mà anh ấy không hiểu ý con nên con hơi giận một chút, con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.- Khánh Châu thấy Minh Quân ra hiệu không được nói nên nàng đành lấp liếm nói dối bà.
- Thật sao? Chuyện chỉ có vậy?- Bà Nguyệt nhíu mày nhìn Minh Quân.
- Dạ, thật, con cũng đã xin lỗi và dỗ được Khánh Châu rồi nên mẹ đừng lo nữa nha, tụi con ổn rồi.- Minh Quân gật đầu với bà.
- Quân à, con lớn rồi cũng phải tinh tế với vợ một chút, đừng làm cho vợ con buồn tủi lời xin lỗi nếu nói quá nhiều lần sẽ trở nên mất giá trị, hai đứa lớn rồi, có gì thì phải bình tĩnh rồi nói chuyện với nhau biết chưa con?- Bà đến gần mỉm cười xoa đầu Khánh Châu rồi nhẹ nhàng dạy dỗ.
- Dạ, con cám ơn mẹ.- Khánh Châu bước đến sà vào lòng bà Nguyệt, vòng tay của bà luôn mở rộng để ấp ôm nàng vào lòng.
- Được rồi mẹ ra ngoài đây, chút nữa rồi xuống ăn cơm nhe hai đứa, mẹ có nấu món hai đứa thích ăn đó.
- Dạ.
**********************('-')*******************
Vào lúc đó, tại phòng trọ của công nhân xưởng rượu vì là giờ nghỉ trưa nên mọi người đều trở về phòng mình. Thiên Ân tranh thủ thời gian đi qua phòng Thanh Vân, anh nhấn chuông cửa gọi:
- Thanh Vân là tôi đây! Mở cửa đi!
Ít lâu sau Thanh Vân mới mở cửa cho anh, nhíu mày vì sự chậm trễ của cô anh hỏi:
- Cô làm gì mà lâu vậy?
Nói rồi anh nhìn sang Thanh Vân thấy dáng ngồi cô nghiêng ngả ánh mắt không tỉnh táo, anh nghĩ cô ta bị bệnh liền đi lại sờ trán xem thử:
- Không có nóng, vậy đâu có bị bệnh? Nè! Cô bị làm sao vậy? Nè!
- Ới...anh ồn quá đi..tôi có làm sao đâu..chỉ là tôi đang...
- Cái gì trên bàn đây?- Thiên Ân nhìn thấy gói bột trắng nhỏ nằm trên bàn rồi xoay lại nhìn kĩ hành vi của Thanh Vân, anh thất kinh nói- Cô...ghiện ma túy à?
- ...Ừm,...tôi là con nghiện đó, rồi sao?- Thanh Vân đanh lại nhìn anh.
- Cô có biết nó sẽ hại chết cô không? Cô tỉnh táo lại đi!
Thiên Ân nắm lấy hai vai Thanh Vân mà lay cô tỉnh dậy, nhưng cô ta đang đắm mình trong cơn phê thuốc, thần trí không tỉnh táo chỉ nói được vài ba câu:
- Anh..quản làm gì? Nếu không có nó...tôi mới chết đó, nó là thần dược của tôi mà!
- Trời ơi! Thần dược cái đầu cô! Ừ thì giờ là thần dược nhưng lâu dần nó sẽ trở thành độc dược cô biết không? Bỏ nó ngay đi!
- Ha ha ha ha...ha ha ha..hức...hức..
Thiên Ân buông tay cô ta đứng dậy, bỗng nhiên bị mất đi điểm tựa làm Thanh Vân ngã ra giường bật cười điên dại rồi lại khóc toáng lên khiến anh nhất thời bị những hành động của cô ta dọa sợ:
- Cô...cô..làm sao vậy?
- Anh không phải là tôi..nên mới thấy nó là độc dược, nếu anh có một cơ thể nhơ nhớp như tôi, bị người ta cưỡng đoạt khiến mọi người ruồng bỏ, xã hội khinh khi tôi...hức..hức..đến lúc đó xem thử anh có còn xem nó là độc dược hay không?- Cô ta khóc nức nở như một đứa trẻ bị ấm ức đã lâu.
Thiên Ân trong lòng có chút thương xót cho số phận của một cô gái bị dập dùi, ác cảm trong lòng vơi đi một chút, anh kéo ghế đến ngồi đối diện với chỗ Thanh Vân đang nằm từ tốn gợi chuyện:
- Tại sao cô lại gặp được Hữu Đức vậy?
Nghe đến tên Hữu Đức, Thanh Vân giật mình ôm lấy cơ thể mình run sợ, cô thất thần nhìn anh, hai hàng nước mắt dâng trào uất nghẹn nói:
- Tôi...tôi..là..Hữu Đức đã tìm thấy tôi, là ông ta..ông ta đã mua chuộc người yêu sắp cưới của tôi để anh ta bán tôi cho ông ta..hức hức...cái đêm đầu tiên cũng là đêm hãi hùng nhất của đời tôi, tôi bị ông ta cưỡng đoạt, rồi khi tôi cố gắng lê tấm thân tàn trở về tìm anh ta, anh ta lại lấy cái cớ là cơ thể tôi không còn trong sạch mà tuyên bố từ hôn với gia đình hai bên...ha ha...gia đình tôi vì quá mất mặt nên từ tôi luôn..ha ha ha..trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng lang thang trên đường thì Hữu Đức lại xuất hiện, ông ta vờ vịt an ủi rồi cho tôi uống thứ bột trắng thơm ngon ngọt ngào để buộc chặt cuộc đời tôi vào con đường ghiện ngập, buộc chặt tôi với ông ta...hức hức.. đàn ông các người đều khốn nạn..hức hức...tất cả đều khốn nạn mà.- Nói rồi cơ thể cô rã rời đổ gục xuống giường.
Nghe Thanh Vân kể lại cuộc đời mình mà Thiên Ân không kiềm được sự xót xa cho cô gái đã từng là một tấm thân ngà ngọc nay lại bị hoen ố bởi lớp bùn dơ bẩn của lòng dạ con người. Anh thở dài đứng dậy đỡ cho cô ta nằm lại ngay ngắn rồi lặng lẽ ra ngoài.