Chồng Giả Vợ Hờ Nào Ngờ Hạnh Phúc

Chuong 19




Được rồi, ngoan nào, nín nhé! Vào phòng tắm thay đồ sạch đi, tôi chờ em cùng ngủ, được không?

- Ư..hức ưm...

Khánh Châu đến tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm, cơn khoái cảm vừa qua khiến cơ thể nàng vẫn chưa thôi run rẩy, bước chân xiêu vẹo không thẳng đường:

- Em vẫn ổn chứ? Để tôi giúp...

- A..không cần, em tự đi được mà.

Minh Quân đứng lên muốn giúp nhưng bị nàng từ chối nên đành thôi, hắn ngồi xuống mép giường nhìn xuống dưới thấy đũng quần đang căng phồng, hắn vỗ trán mình:

- Bản thân còn đang không xong lại muốn giúp người khác, may là cô ấy không thấy, kẻo lại bị dọa sợ thì khổ.

Ít phút sau Khánh Châu đi ra, Minh Quân liền ngồi dậy đi thẳng một mạch vào trong không nói năng gì. Nửa tiếng sau mới nghe tiếng hắn xả nước tắm, khi tiếng nước tắt hắn trở ra với hơi thở nặng nhọc có chút mệt mỏi nằm xuống giường. Ngửi được mùi thơm xà phòng thoang thoảng trên người hắn Khánh Châu quay sang hỏi:

- Sao hôm nay chú tắm lâu vậy? Đã trễ lắm rồi chú đừng tắm khuya như thế nữa, sẽ ốm mất!

Minh Quân mệt mỏi không thể mở mắt nổi nửa chỉ có thể hé hờ nhìn nàng trả lời:

- Nếu tôi không tắm lâu thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra lắm, em ngủ đi. Ngủ ngon.

- Chú ngủ ngon.

Cuộc sống của đôi vợ chồng mới cưới bình yên trôi qua được hơn hai năm, Khánh Châu tuy mang tiếng làm dâu xứ lạ nhưng cuộc sống của nàng còn hạnh phúc hơn khi chưa theo chồng, cô gái nhút nhát e thẹn khi xưa nay đã trưởng thành, nhan sắc còn mặn mà hơn trước. Nàng rất được gia đình chồng yêu thương và đối xử không khác gì con gái ruột, nhiều khi Minh Quân có lỡ làm nàng giận còn được mẹ và bà nội còn đứng ra bênh vực. Minh Quân cũng rất tôn trọng nàng, hắn không đòi hỏi nàng phải làm bất cứ việc gì mà còn cho nàng tiếp tục học để theo đuổi ước mơ của mình, cả việc vợ chồng ngoại trừ những nụ hôn thì hắn không tiến xa hơn.

Thời gian là bài thuốc hay để chữa lành những vết thương tâm hồn và nay đã hiệu quả với hai con người mang nhiều trái đắng.

Minh Quân dần mở lòng với mọi người, và thường xuyên biểu hiện cảm xúc chân thật của mình hơn không còn mang lên mình mặt nạ cười như trước, ít nhất là với người nhà và trái tim hắn khép kín bấy lâu đã mở cửa để đón chào chủ nhân mới. Không còn dồn dập như thuở thiếu thời, hắn từ tốn bước đến, mỗi ngày sẽ gần Khánh Châu thêm một chút, nâng niu nàng như một bảo vật mà hắn trân quý cả đời. Tình yêu nhẹ nhàng mà sâu lắng của một người đàn ông tuổi ngoài 30.

Đối với Khánh Châu, hơn hai năm trôi qua tâm hồn nàng có nhiều thay đổi. Tình yêu thời áo trắng đã được nàng khép lại, bóng hình người quá khứ cũng được cẩn thận cất vào tim như một kỉ niệm đẹp khó quên. Với khoảng trống còn lại trong tim Khánh Châu đã dành hết cho người chồng gắn bó cùng nàng, sự bảo bọc thương yêu quá lớn khiến nàng cảm phục và dần dần sự cảm phục đó đã biến thành tình yêu. Phải! Khánh Châu đã yêu hắn và yêu cả gia đình hắn nữa.

Tuy nhiên Minh Quân và Khánh Châu tình trong như đã mặt ngoài còn e, chung sống với nhau gần ba năm mà nàng không dám nói với hắn một câu tỏ rõ lòng mình nên hắn nghĩ rằng nàng vẫn chưa quên được người cũ, rốt cuộc cả hai đều dậm chân tại chỗ.

Tư Quân lúc này đã 8 tuổi và cô bé là người biết rõ tình ý của cả hai, ở một mình đã lâu cô bé muốn có thêm chị em để cùng nhau vui đùa, nhiều khi thấy bạn bè có em hay anh, chị cô bé cũng tủi thân. Dù đã nhiều lần nói với ba mẹ là bản thân muốn có em để không bị cô đơn thì lại bị cả hai tìm đủ lí do để thoái thác. Không biết phải làm thế nào Tư Quân đành đi tìm bà nội kể hết sự tình và nhờ bà tìm cách giúp cho ba mẹ:

- Bà nội bà nghĩ cách giúp con đi, con bất lực rồi, rõ ràng con đã nói rất nhiều lần là con muốn có em nhưng ba mẹ lại nói là hiện tại chỉ muốn yêu thương mình con, con cô đơn lắm. - Tư Quân chu môi hờn dỗi, nước mắt đã rưng rưng.

- Thôi nào cháu yêu nín nhé bà thương! Bà sẽ nghĩ cách giúp con, được rồi ngoan, đừng khóc nữa, giờ cùng bà sang phòng ba con để bà hỏi tí chuyện sau đó bà sẽ đưa con đi chơi chịu không? - Bà Nguyệt xót xa ôm hôn vỗ về cháu gái.

- Dạ chịu, nhưng mà có mẹ đi cùng không bà?

- Ưm..bà nghĩ là không chiều nay mẹ con có buổi học mất rồi. Ba con dạo này hay đi sớm về khuya chắc hẳn do việc mở xưởng rượu mới mà bận rộn nên chỉ có hai bà cháu ta thôi.

Bà Nguyệt dẫn Tư Quân sang phòng Minh Quân, thấy con trai thay quần áo chuẩn bị ra ngoài bà hỏi:

- Quân à, ngày mai con lại đi làm cả ngày nữa sao?

- Dạ, có lẽ hôm nay và ngày mai cũng phải tới khuya con mới về được hoặc cũng có thể sẽ ngủ lại khách sạn gần đó một đêm. - Minh Quân vừa lục tìm tài liệu vừa trả lời - Mẹ chăm sóc cho Tư Quân giúp con nhé, Khánh Châu dạo này lịch học dày quá con sợ cô ấy vừa học vừa chăm con sẽ quá sức.

- Đương nhiên, Tư Quân là cháu của mẹ, còn Khánh Châu là con của mẹ, mẹ không quan tâm chăm sóc cho tụi nó thì lo cho ai đây? Nhưng bận đến mức ngủ ở ngoài luôn sao? Khách sạn nào? - Bà Nguyệt thầm cười dò hỏi.

- Vâng, vâng con biết mẹ thương vợ con con nhất, con chỉ là con lượm ở ngoài thôi. - Hắn bật cười mắt vẫn chăm chăm tìm tài liệu đáp - An Nhiên đối tác của chúng ta có mở một nhà hàng khách sạn ở gần xưởng mới tên là Hoàng Phong, con sẽ ở đó.

- Sao? An Nhiên là phụ nữ hả ba? - Nghe đến việc có phụ nữ khác ở gần ba mình Tư Quân liền nhảy dựng lên.

- A..con gái ba cũng ở đây à, để ba ôm cái nào! Nhớ con quá đi mất!

Minh Quân ôm Tư Quân vào lòng, cưng chiều thơm lên má con bé. Thời gian trôi qua thật nhanh ngày nào hắn còn bế con bé trên tay vậy mà bây giờ không bế được nữa rồi, hắn có chút buồn lòng mong sao con gái có thể lớn chậm một chút để hắn có thể được nâng niu yêu chiều thế này thật lâu.

Tư Quân vẫn không quên câu hỏi của mình, nhanh tay ôm chặt cổ hắn hỏi:

- Đối tác An Nhiên của ba là nữ sao?

- Đúng rồi con, nói đúng hơn là ba của cô ấy là đối tác của ông nội con, dạo gần đây ông ấy không khỏe nên cô An Nhiên đã điều hành thay.

- Ba có thường xuyên gần gũi cô ấy không? - Cô bé nhăn mặt khó chịu.

- Ưm...trước đây thì không nhưng từ khi mở xưởng mới thì cũng có qua lại nói chuyện vài lần.

- Ba...

- Được rồi cháu gái, ba con sắp trễ giờ làm rồi, con hãy để ba con đi đi nào, bà cháu ta đi chơi nhé?

Tư Quân muốn nói gì đó nhưng bà Nguyệt cản lại rồi nhanh chóng dắt cô bé rời đi. Minh Quân cũng không nghĩ nhiều chuẩn bị xong tài liệu rồi cũng đến chỗ làm.

Bà Nguyệt dẫn Tư Quân đến công viên dạo mát, thấy trên mặt cô bé có chút không vui bà liền hỏi:

- Sao vậy cháu gái? Đi chơi với bà con không vui sao?

- Dạ không phải, chỉ là con thắc mắc sao lúc nãy bà nội lại không để con hỏi hết? - Cô bé chu môi hờn dỗi.

- Vì bà đã có cách giúp ba mẹ con rồi, nên chúng ta rời đi thôi. - Bà lấy tay che miệng giấu đi nụ cười đắc chí.

- Vậy kế hoạch là gì vậy bà? - Tư Quân phần khích hai mắt sáng rực nhìn bà Nguyệt.

- Ứm ừm..thiên cơ bất khả lộ.

Tối hôm đó Minh Quân không về nhà, dù bận bịu nhưng hắn cũng nhắn cho Khánh Châu một tin rồi mới yên tâm về khách sạn ngủ. Ở nhà Khánh Châu nhận được tin nhắn của hắn cũng mỉm cười hạnh phúc, nàng cảm thấy mình may mắn nhất trên đời bởi có một người chồng tâm lí. Nàng chuẩn bị vén chăn đi ngủ thì có tiếng gọi cửa:

- Châu à, con còn thức không? Mẹ có thể vào không?

Người gọi cửa là bà Liễu, Khánh Châu vội chạy ra mở cửa mời bà vào, thấy gương mặt của bà có chút tâm sự nên nàng lo lắng hỏi:

- Mẹ tìm con có chuyện gì không mẹ?

- Có..là chuyện lớn mời là đằng khác, là..chuyện của chồng con, dạo gần đây mẹ thấy nó thường xuyên bận bịu và không về nhà, con có biết nó đi làm gì không? - Bà nhíu mày nhìn Khánh Châu lộ vẻ lo sợ.

- Dạ con biết, anh ấy ra ngoài làm gì đều nói với con hết ạ, đêm nay anh ấy cũng nói với con là không về nhà mà ngủ lại khách sạn gần đó luôn. - Nàng gật đầu thật thà trả lời bà.

- Vậy con có biết là có ai ở trong khách sạn đó với nó nữa không? - Bà Nguyệt bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.

- Dạ chuyện này ảnh không nói với con nên con không biết, là ai vậy mẹ?

- Con bé này, con quá tin tưởng chồng mình mà không có chút đề phòng nào sao?

- Con tin anh ấy sẽ không nói dối con đâu thưa mẹ. - Khánh Châu mỉm cười tự hào về chồng mình.

- Đó! Đó chính là cái sai của con, con phải biết đề phòng một chút mới có thể giữ gìn hạnh phúc gia đình được, ở ngoài kia con có biết có bao nhiêu người phụ nữ sẵn sàng làm tình nhân để được lao vào vòng tay của chồng con không?

Chuyện này bà Nguyệt không hề nói đùa, ở ngoài kia Minh Quân rất được phụ nữ săn đón, sẵn sàng ngã lòng hắn bất cứ lúc nào dù chỉ là tình một đêm. Nếu hắn không chủ động giữ mình thì nàng dâu ngây thơ hiền lành của bà đã mọc trên đầu không biết bao nhiêu cái sừng rồi, chủ yếu vì Khánh Châu quá tin tưởng và ỷ lại rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội hay bỏ rơi nàng. Mặc dù đúng là vậy thật nhưng bà Nguyệt vẫn phải dạy cho con dâu cưng của mình một bài học nhỏ để nàng hiểu và chủ động giữ lấy hạnh phúc của mình. Thấy tinh thần của Khánh Châu có chút lay động bà nói:

- Đã lâu rồi con và nó không xảy ra chuyện vợ chồng đúng không?

- Dạ..chuyện...chuyện đó...- Khánh Châu ngập ngừng làm sao nàng có thể nói với mẹ chồng rằng hơn hai năm ròng Minh Quân và nàng vẫn chưa có gì xảy ra được.

- Vậy là không được đâu con gái à - Bà thở dài nhìn nàng nói - Đàn ông bản năng dục vọng của họ rất cao, nếu con không chịu đáp ứng họ chỉ trong 2 tuần thôi họ đã không chịu nổi và sẽ tìm kiếm đối tác bên ngoài ngay.

Khánh Châu mở to mắt nhìn ra, lúc này nàng bắt đầu lo sợ bởi vì khoảng thời gian mà nàng và hắn đã tới 2 năm. Như lời mẹ nói như vậy thì làm sao hắn có thể trải qua cùng nàng suốt 2 năm đó?

- "Không lẽ chú ấy.." - Mẹ..mẹ ơi con phải làm sao bây giờ mẹ? Lỡ như anh ấy thật sự có người khác bên ngoài thì sao?

Khánh Châu run rẩy nắm lấy tay mẹ chồng, trong khoảng thời gian bên nhau nàng luôn tin ràng Minh Quân sẽ mãi mãi bên cạnh và thuộc về nàng nên nàng đã không coi trọng việc giữ gìn chuyện chăn gối. Đúng thật là nàng đã quên đi bản năng luôn tồn tại trong người hắn, bây giờ nghe bà Nguyệt nói thế nàng mới sợ sẽ mất hắn mãi mãi nghĩ đến đó nước mắt nàng đã rưng rưng.

Bà Nguyệt cười thầm trong lòng, đây chính là phản ứng bà muốn nhìn thấy ở Khánh Châu nhưng có hơi vượt mong đợi, vỗ nhẹ tay nàng bà an ủi:

- Bây giờ con phải làm mới mình, đặc biệt là trong chuyện chăn gối, con phải chủ động mời gọi nó, quần áo của con kín bưng thế này là không được rồi,....

Trong đêm đó, bà Nguyệt đã dạy cho Khánh Châu những chuyện chốn phòng the, lần đầu tiếp xúc với chuyện chăn gối nàng đỏ hết cả mặt nhưng vì nỗi sợ mất Minh Quân đã cho nàng thêm mặt mũi để nghe mẹ chồng truyền thụ lại. Chỉ trong một đêm, nàng đã được mẹ chồng dạy cho biết bao điều khiến nàng mở mang tầm mắt và quyết tâm giành thế chủ động.

Sáng hôm sau, Khánh Châu theo mẹ chồng đến trung tâm mua sắm, bà nhiệt tình mua cho nàng rất nhiều đồ ngủ với các kiểu dáng khác nhau, còn nước hoa cũng đích thân bà tìm chọn cho nàng. Về đến nhà bà liền lấy hơn nửa số đồ ngủ của nàng mang đi rồi thế những bộ mới vào, trước lúc về phòng còn không quên tặng cho nàng ánh nhìn động viên.

Và với từng ấy quyết tâm của mình, Khánh Châu đã tặng cho chồng mình một đêm động phòng đúng nghĩa. Đêm ấy, nàng chọn cho mình bộ đồ ngủ làm bằng vải tơ màu đỏ mỏng manh, trừ phần ngực và thân dưới được lớp vải dài hơn che kín thì những phần còn lại đều có thể xuyên qua lớp vải mà nhìn thấy. Nàng bôi lên người ít nước hoa có hương tuy không ngào ngạt nhưng khi được dùng lên cơ thể thì lại rất ngọt ngào, tự ngắm nghía bản thân trong gương mà nàng đỏ cả mặt.

- " Liệu anh ấy có nghĩ rằng mình lẳng lơ không?"

Cạch!

Tiếng cửa phòng mở làm Khánh Châu giật bắn mình theo phản xạ lấy tay che cơ thể mình, quay lưng lại thấy Minh Quân đang ngồi lên ghế mắt nhắm ghiền mệt mỏi bóp lấy thái dương liền chạy đến:

- Anh về rồi, dạo này anh vất vả quá, để em xoa bóp cho anh nhé!

Nàng vòng ra phía sau xoa bóp vai cho hắn, thấy hắn mệt mỏi nàng định sau khi xoa bóp xong liền đi thay bộ quần áo khác để ngủ, kế hoạch đêm nay sẽ dời sang hôm khác. Nhưng đã trễ khi nàng đang xoa bóp cho hắn thì hương thơm từ đôi tay tỏa ra sộc thẳng vào mũi hắn. Minh Quân nhanh tay chụp lấy bàn tay mịn màng đưa lên mũi hít một hơi nói:

- Em đổi mùi nước hoa sao? Mùi này rất hợp với em đấy! Em...

Minh Quân xoay ghế lại muốn nhìn Khánh Châu nói chuyện nhưng khi nhìn thấy nàng hắn ngạc nhiên đến mức không nói được gì. Người vợ ngoan hiền của hắn hôm nay lại mặc lên người bộ váy ngủ quyến rũ thế này làm hắn không cách nào kiềm chế được mà kéo Khánh Châu ngồi vào lòng rồi trao nàng một nụ hôn cuồng nhiệt sau bao nhiêu ngày bận rộn không thể gần gũi nhau. Khánh Châu đã thuần thục cách hôn của hắn và biết cách đáp trả lại, nụ hôn của sự nhớ nhung kéo dài đến khi phổi của cả hai đã thiếu không khí mới luyến tiếc dừng lại.

Minh Quân nhẹ nâng cằm Khánh Châu lên để mặt nàng đối diện với mình hỏi:

- Hôm nay sao em lại mặc thế này? Còn mùi hương này nữa..

- Minh Quân, em...em đã sẵn sàng rồi, nên là..chúng ta động phòng nhé? - Nàng e thẹn nắm vạt áo hắn, ánh mắt tràn ngập sự mong chờ.

- Em..chắc chắn rồi chứ? - Hắn cẩn trọng hỏi nàng.

- Em chắc chắn. - Nàng gật đầu khẳng định.

- Sẽ không hối hận?

- Sẽ không! Vì em yêu anh!

Nghe được tiếng yêu mà mình mong chờ Minh Quân sung sướng ôm chặt lấy nàng vào lòng:

- Cám ơn em, đã cho anh cơ hội, anh cũng yêu em.

Khánh Châu nhớ đến bài học của mẹ chồng dạy nhân lúc hắn đang ôm nàng liền vuốt nhẹ và thở vào yết hầu của hắn. Minh Quân giật mình như có luồng điện xẹt qua cơ thể, thả lỏng Khánh Châu ra một chút hắn vuốt ve gò má nàng thì thầm:

- Hôm nay em bạo quá nhỉ? Anh muốn nhẹ nhàng với em một chút nhưng có vẻ hơi khó rồi.

Nói rồi hắn bế thốc Khánh Châu đặt nàng nằm lên bàn, trao nàng cái hôn môi nhẹ nhàng trong thời gian đó tay hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên cơ thể. Bàn tay không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đảo, Khánh Châu đê mê với khoái cảm mà Minh Quân mang lại cổ họng khẽ phát ra những âm thanh ma mị khiến người nghe điên cuồng, những nơi tư mật chưa được ai khám phá nay đã được phơi bày trước mặt hắn nàng ngại ngùng lấy tay che mặt lại.

- Khánh Châu! Bỏ tay ra nào, hãy để anh được nhìn thấy mặt em.

Hai tay Khánh Châu nhanh chóng bị Minh Quân tách ra đè xuống mặt bàn, nhìn khuôn mặt đang quen dần với khoái cảm ngọn lửa trong hắn bùng lên dữ dội. Túm lấy cà vạt nằm cạnh bên hắn trói hai tay nàng lại đè chặt lên đỉnh đầu, đôi gò vì bị kéo căng mà kích thích cứng lên Khánh Châu kinh ngạc:

- Anh Quân..sao lại..ưm a..

Lời nói chưa dứt đôi môi nàng đã bị Minh Quân hung hãn chiếm lấy, phần tư mật vì không còn lớp vải nào che chắn nên mỗi lần cử động thì gậy thịt nóng bỏng liền cọ sát vào đôi môi hồng bên dưới khiến bên trong không ngừng trào ra mật ngọt. Một tay hắn giữ trên đỉnh đầu nàng, tay còn lại đang mân mê đài hoa trinh nguyên vừa nở rộ, từng giọt mật tràn ra nhiễu xuống sàn.

Khi thấy đã đủ để tiến thêm một bước, hắn chậm rãi cho một ngón tay vào. Khánh Châu bị vật lạ xâm nhập vào bên trong liền có chút đau nhói nấc lên:

- A hức..a..đau..

- Ngoan nào, đừng gồng mình như thế, hãy giao cho tôi sẽ nhanh hết đau thôi mà.

Minh Quân ghé sát vào tai nàng thì thầm, lời nói như có ma lực cuốn nàng thả người theo hắn, hắn nhấm nháp vành tai nàng khoái cảm đã khiến nàng quên đi cơn đau phía dưới mà thả lỏng. Minh Quân bất ngờ cho thêm một ngón nữa:

- Ưm..a..

Lần này không còn đau nhiều như lần trước, mặc dù đài hoa đang dần bị mở rộng nhưng Khánh Châu lại thấy tê dại theo từng đợt ra vào của ngón tay hắn. Từ một, hai rồi ba ngón bên trong nàng bây giờ đang rất ngứa ngáy nàng ước gì có thứ gì đó để khỏa lấp lỗ hổng nóng bỏng bên dưới, bỗng dưng ngón tay hắn lướt qua một nơi khiễn nàng giật mình bóp chặt bên dưới ưỡn người:

- A..hức..anh..chỗ đó..

- Ở đây sao!

Minh Quân lo lắng cho Khánh Châu vì đây là lần đầu của nàng nên cẩn thận nới rộng, cho nàng quen dần để không bị đau khi hắn xâm nhập vào. Nhận thấy người bên dưới đang có nhu cầu lớn hơn hắn mỉm cười tà mị bế nàng đặt lên giường nhanh chóng tách rời hai chân nàng chen vào giữa nâng cao đôi chân dài thon thả, gây thịt đã góc cao biểu tình chạm nhẹ vào cánh hoa làm Khánh Châu giật nảy:

- Ưm...anh..cởi ra cho em đi mà..

- Xin lỗi em nhưng..tôi không thể...

- A! Hức..ưm...đau...

Đưa gậy thịt vào ngay miệng đài hoa Minh Quân bất ngờ thúc mạnh, hơn nửa phần thân đã nằm gọn trong đài hoa bé nhỏ, mật ngọt theo phần thân gậy tràn ra, bên trong không ngừng co bóp thít chặt lấy khiến hắn muốn nhanh chóng cho hết vào trong mà tăng nhịp nhưng may mắn cho Khánh Châu lí trí của hắn còn sót lại một chút, vẫn kiên nhẫn từ từ đẩy hết vào trong khi gậy thịt đã nằm trọn trong nhụy hoa Minh Quân rùng mình thở dốc. Bên trong bó chặt hắn đến nỗi chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến khoái cảm của hắn dâng trào, hắn ra vào vài nhịp dạo đầu sau đó dần tăng tốc, Khánh Châu bị hắn làm cho mụ mị chỉ có thể bị kiềm kẹp dưới thân không ngừng cùng hắn luân động. Minh Quân đã tìm được điểm huyệt của nàng hắn không ngừng công kích, Khánh Châu không biết mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần đến mức muốn ngất đi hắn mới cao trào mà khỏa lấp bên trong nàng. Khi nàng nghĩ mọi chuyện đã xong thì hắn ghé tai nàng thì thầm:

- Một lần nữa nhé?

- A...không được..a hức

Vừa qua cao trào nàng lại bị hắn lật người hung hăn tấn công từ phía sau hoa nhỏ, dù ở tư thế nào hắn vẫn luôn tìm được điểm huyệt của nàng rồi công kích cơn sóng trào khoái cảm lại ập đến Khánh Châu nắm chặt tấm nếm, cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi không chịu nổi đợt sóng này nàng bật khóc nức nở. Đó là cách ân ái của Minh Quân, dịu dàng đưa người yêu vào cảm giác đê mê, bỏ thời gian tìm kiếm điểm yếu của đối phương và cuồng bạo đưa họ vào cơn bão khoái cảm kéo dài, để người nằm dưới chỉ có thể bất lực nức nở trong cơn say tình.

Sau từng đợt ra vào đều đặn, bỗng nhiên Minh Quân tăng tốc khiến Khánh Châu cùng hắn đạt cao trào. Hắn mệt lã ngả người lên cơ thể mềm mại của nàng nghỉ ngơi vài phút mới chậm rãi rút gậy thịt ra, theo cùng đó là hỗn hợp mật ngọt và men sữa hòa cùng chút máu. Nhìn lên thấy nàng đã ngất đi từ lúc nào, hắn phì cười thơm lên gò má hồng xinh đẹp, ngồi dậy ôm lấy Khánh Châu vào nhà tắm tẩy sạch cơ thể cho cả hai rồi ôm nàng cùng chìm vào giấc ngủ.