Chồng Điên

Chương 29: Công tác




Một tuần sau,

Đám cưới của hai người đã xong xuôi hết cả, anh lại quay lại với công việc của mình

Hôm nay anh nhất quyết sang Đức để tìm gặp cô gái tên là Bảo Trâm mà bạn bè và người bác nhắc đến là ai

Chuẩn bị hành lý xong anh không để ý mà vứt lá thư ở nhà, cô nhìn thấy thì kinh ngạc vội mang xuống cho bà ấy

xem

Hai mẹ con lo lắng anh sẽ nhớ ra mọi chuyện thì rất rách việc, bà liền giả bệnh để anh không đi công tác nữa mà ở nhà chăm bà

Ấy thế nhưng anh không quan tâm mà rời đi một nước một, bà đau đớn khi thấy anh vì tình yêu mà bỏ gia đình

Ớ Đức,

Hôm nay, cô ấy và con trai đang đi chơi thì vô tình gặp mặt Khuê, hai người học cùng khóa năm ấy do Khuê đi học muộn

Cô ấy đẩy Đỗ Lăng ra sau giọng nghiêm túc

"Sao cô ở đây!?""Chị Trâm, em là bạn của Thảo! Thật ra anh Tùng đã bị gia đình xóa sạch trí nhớ về chị và thay Thảo vào đó, em muốn xin lỗi chị thay bạn ấy" Khuê lo lắng sợ cô ấy không tha thứ"À ra là chuyện đó, tôi không để bụng đâu! Anh ấy vẫn nên có một cuộc sống tốt đẹp bên cô ta thay vì tôi! Tôi chỉ là một họa sĩ nghèo nàn làm đủ việc để nuôi con" Cô ấy bế cậu bé lên tính rời điMinh Khuê đưa tay ra muốn giữ vai cô ấy lại nhưng lại sững sờ khi vai cô ấy chỉ có da bọc xương

Cậu bé thấy Khuê giữ vai mẹ mình thì tức giận đánh vào tay Minh Khuê, cô ấy xin lỗi rồi vội ôm con chạy đi

Minh Khuê nhìn theo cô ấy một hồi rồi cũng rời đi, giờ thì Khuê muốn đến gặp anh để nói ra những gì cô ấy không nói cho anh



Anh lúc này đang ngồi ở sân bay đợi đến giờ, tay anh nắm chặt hành lý mắt sắc lạnh nhìn vào lịch trình bay

-"Không biết cô ấy là ai nhỉ?" Anh kiểm tra lại địa chỉ nhà cô ấy được cấp dưới cung cấp cho

Cô ấy sao lại có sở thích ở vùng ngoại ô giống cô vậy chứ, anh thở dài do anh phải công tác ở thành phố khác cách chỗ cô ấy khá xa

Anh nhíu mày khó chịu,chợt có một nhà 3 người ngồi ngay bên cạnh, cậu bé vui vẻ cười đùa tay nghịch món đồ chơi siêu nhân mới mua

Cậu bé quay qua tròn mắt nhìn món đồ chơi giới hạn trong tay anh, cái này anh mua để tặng Đỗ Lăng, cậu bé anh không nhớ là ai mà chỉ nhớ tên

"Oa~ Con siêu nhân của chú đẹp quá đi" Cậu bé cười rạng rỡ"Sao con lại nói thế hả Minh! Không được đòi của chú đâu" Mẹ cậu bé vội ngăn con lại do thấy mặt anh hậm hực"Cháu thích sao? Tiếc là món này chú tặng con trai mất rồi, xin lỗi cháu nhé" Anh cười nhạt rồi lại quay điBố của cậu bé nhìn anh một lượt, anh ta cũng chẳng vừa, là chủ tịch công ty lớn của thành phố Lương Hải

-"Con muốn cha mua cho con, không phải xin của chú đâu" Anh ta xoa đầu con trai vui vẻ

Anh cau mày khó chịu, dù vậy nhưng anh cũng không thèm nói nữa, cả nhà họ cũng đi cùng chuyến bay với anh

Nghĩ vậy làm anh khó chịu tay siết chặt, khi anh tính đấm cả nhà đó thì lại đến giờ cất cánh. Anh đứng dậy kéo hành lý đi gửi anh cầm theo túi đồ lên máy bay

Anh đến ghế hạng thương gia của mình rồi ngồi xuống, bất ngờ sao cả nhà kia lại ngồi ngay hàng ghế bên cạnh.

Cậu bé thấy anh thì lại vấy tay chào vui vẻ

"Lại gặp nhau ròi nè!""Trùng hợp ghê ha?" Anh cười nhạt quay mặt đi nhìn ra ngoài