“Đây này.”
Hàn Thần nhắc nhở một tiếng.
Hứa Đào Nhi thoáng bừng tỉnh, cô nhìn màn hình laptop. Cảm thán:
“Chụp nhiều quá!”
Hàn Thần kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh cô, cùng cô xem ảnh. Đa số là ảnh chụp hai đứa trẻ, có một hai bức chụp chung ba người, ngoài ra có kha khá ảnh chụp riêng Tần Minh. Bức ảnh chụp góc nghiêng con trai cô nhìn y như là chụp mẫu ảnh.
Cô chỉ chỉ vào tấm hình đó, đùa một câu:
“Anh thấy tôi có nên cho con trai mình đi làm mẫu ảnh không nhỉ?”
Hàn Thần tưởng cô nói thật, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi phản đối:
“Không nên.”
Hai người lại cùng đàm đạo với nhau về vấn đề này một lúc. Sau đấy Hàn Thần đã hỏi cô, nếu như cô được quay lại làm người mẫu, cô có vui không?
“Sao lại hỏi cái này?”
Nhìn vẻ mặt thật sự muốn biết của anh, Hứa Đào Nhi cũng thử nghiêm túc suy nghĩ. Vấn đề hiện tại không phải cô sợ bị công chúng phản ứng gay gắt, mà là cô nghĩ tới nếu cô bay nhảy khắp thiên hạ như xưa thì cô không thể gần con. Hoặc nếu con đi chung với cô, thì chắc chắn việc học hành của con sẽ không tới nơi tới chốn, và cô cũng không thể kéo con trai đi cùng mình mãi như vậy được.
Cô gật đầu, trả lời:
“Vui thì có vui. Nhưng tôi nghĩ mình nên tiếp tục công việc hiện tại thì hơn.”
Hàn Thần vẫn muốn khai thác sâu thêm nội tâm cô, nhưng tâm lý phòng bị và không muốn chia sẻ của cô quá lớn. Cô không đợi anh hỏi thêm, đã dứt khoát nói:
“Thôi thôi, kệ đi, tôi thấy hiện tại cũng rất tốt.”
Hàn Thần khẽ ‘ừm’ một tiếng, lảng sang chuyện khác:
“Hôm nay đi siêu thị tôi đã chụp được mấy tấm ảnh của con, cũng đẹp, cô có muốn xem không?”
Hứa Đào Nhi tất nhiên là muốn bởi tay nghề chụp ảnh của anh rất được, cũng tiện nghĩ xem ‘con’ trong miệng anh là con trai cô hay Nhiên Nhiên?
Hàn Thần mở điện thoại vào thư viện ảnh cho cô xem, hình ảnh Tần Minh tràn ngập hẳn mấy trang.
Anh nói đùa:
“Chụp đến cháy máy mới thôi đấy!”
Hứa Đào Nhi cười vui vẻ, nhận lấy điện thoại từ tay anh. Tập trung xem ảnh, còn có cả video lúc thằng bé phân vân chọn mô hình đầu tiên, ngập ngừng mãi mới định hỏi anh, thấy anh quay video, thằng bé lập tức xấu hổ nín lặng không nói.
Hàn Thần lúc đó cười khẽ, nghe giọng thật ấm áp, anh hỏi:
“Sao thế?”
Mãi Tần Minh mới đáp rằng không biết lấy bộ nào. Anh xoa đầu con trai cô:
“Con cứ lấy đi.”
Video ngắn ngủi kết thúc. Hứa Đào Nhi nhớ đến hai hộp mô hình trong video này đã nằm xếp gọn bên ngoài chỗ Tần Minh đang ngồi chơi. Cô nghĩ, với người như Hàn Thần, nếu mà Tần Minh không biết điểm dừng, cô chỉ sợ anh có thể sẵn sàng mua thêm chục bộ nữa cho con trai cô cũng không nhằm nhò gì.
Nghĩ như vậy, thế mà bên cạnh, anh đã thông báo cho cô biết:
“Cửa hàng đó của doanh nghiệp ngoài đầu tư vào, tôi đã nói với trợ lý qua đàm phán với họ, kết quả khá ổn. Sau này, nếu con trai muốn, cô cứ dẫn thằng bé qua đó cầm đồ chơi về là được.”
“…”
Hứa Đào Nhi tròn mắt nhìn anh, ‘đồ chơi’ trong miệng anh bộ nào rẻ cũng cả chục triệu. Quả thực có những bộ mô hình giá trị lên đến vài trăm triệu cũng không gọi là đắt so với những người có tiền như anh, nhưng dùng số tiền lớn chỉ để mua món đồ chơi cho trẻ nhỏ quả thực nó cũng ‘hơi quá tay’. Đến người chơi chuyên nghiệp nhiều khi họ mua còn phải cân nhắc lắm mới dám xuống tiền đấy.
Cho nên, khi Hứa Đào Nhi hỏi hóa đơn đống mô hình anh mua cho Tần Minh, Hàn Thần đã nói dối rằng anh tiện tay vứt vào thùng rác rồi. Bởi anh nhìn ra nếu cô mà biết tổng chi tiêu của sáu bộ mô hình kia… anh sợ cô sẽ bắt anh và Tần Minh mang trả lại mất.
“Hàn thiếu quả là hào phóng, nhưng chuyện này tôi chắc chắn sẽ phải giấu Tần Minh thôi. Nếu để thằng bé biết bác Thần đã ‘chỉ thị’ như vậy, đợi thằng bé lớn hơn một chút chỉ sợ sẽ trốn mẹ tự qua cửa hàng mô hình mất.”
Hàn Thần bật cười, thật ra đã ở trong khuôn khổ khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh thì đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Có những thứ, người khác nghĩ anh không biết… chẳng qua là anh chưa muốn vạch trần mà thôi.
Nhưng sau này, quả thực sự việc nhóc con đã giấu diếm mẹ đến cửa hàng mô hình ‘quậy phá’ là thật.
…
Hai mẹ con Hứa Đào Nhi ở lại nhà Hàn Thần thêm mấy ngày. Đến buổi tối ngày thứ ba, sau khi ăn cơm xong, Hàn Thần đưa mẹ con cô trở về Hứa gia. Trước đó, tối hôm trước, cô đã nói chuyện với anh về vấn đề này, cũng vô cùng trân thành cảm ơn anh. Có lẽ anh không vui khi nghe tin cô sẽ đi, nhưng không ngăn cản, chỉ dặn cô vài điều.
Hôm ấy hai người lén lút sau lưng Tần Minh đã ngủ say, cùng nhau uống rượu ăn nhậu, tâm sự về cuộc sống đến tận đêm khuya. Đến khi Hứa Đào Nhi say mèm, cô nghe loáng thoáng Hàn Thần nặng tâm tư nói:
“Sao lại đi nhanh thế? Ở lại với tôi không được à?”
Cô theo men say đáp lại, rằng cô phải về, về để giải quyết vấn đề, cô không thể cứ lựa chọn cách trốn tránh mãi. Vì say đến long trời lở đất cho nên cô nói rất nhiều, bao nhiêu dự tính, trong đó có cả dự định về chuyện cô sẽ cân nhắc làm đơn ly hôn bởi cô đã vô cùng mệt mỏi với cuộc hôn nhân đó…
Cô không biết là anh có nghe hay không?
Trước khi hoàn toàn ngủ gục xuống bàn ở hầm rượu của căn biệt thự, cô mơ màng thấy người đàn ông sát lại gần cô… Mi mắt của cô đã nặng trĩu không thể mở to để nhìn rõ bất cứ thứ gì, cánh môi nhẹ nhàng cảm thấy được sự mềm mại, ngọt ngào…
Đến tận buổi tối ngày hôm sau, Hứa Đào Nhi một chút cũng không dám nghĩ cảm giác mềm mại đó là do hôn mà có. Ngàn vạn lần cô càng không dám tưởng tượng đến cảnh Hàn Thần tối đó thực sự đã hôn cô…
Chiếc xe Koenigsegg Regera của Hàn Thần tiến thẳng vào dinh thự Hứa gia. Trước đó ông nội, cha và mẹ đều biết tin tối nay cô trở về nên đã chờ sẵn. Cảnh tượng ba vị trưởng bối đứng chờ ở đại sảnh khiến Hứa Đào Nhi xúc động muốn rơi nước mắt.
Hàn Thần ôm con trai giúp cô, nên khi vừa xuống xe, cô đã để mặc hai người mà chạy về phía ông nội và cha mẹ. Cô giống như một đứa trẻ sà vào lòng họ. Ông nội vỗ vỗ lưng cô, gương mặt nghiêm túc nhưng vẫn giấu không được xúc động đến đỏ ửng hai mắt:
“Đứa trẻ ngốc! Sao giờ mới chịu quay về với ông hả!”
“Dạ…”
Ba cô thì không nói, len lén quay mặt đi giấu sự xúc động của mình. Còn mẹ thì không kiềm chế, trực tiếp rơi nước mắt. Hứa Đào Nhi lau đi giọt lệ nơi mắt mình, cô tỏ ra không sao, mạnh mẽ nói:
“Thôi mà, sao mọi người lại khóc, con có sao đâu?”
Để ông nội bình ổn trở lại, tránh vì quá xúc động mà lên cơn đau tim, cô đã trêu ông là ‘người đàn ông biết khóc’, ông nội rất thương cô, qua vài tiếng đùa liền có thể cười, sau lại vờ vịt trách móc cô.
“Bà ngoại…”
Tần Minh thấy bà ngoại thì vui như tết, nói gì thì nói chứ trong ba người lớn tuổi thì có bà ngoại là chiều nhóc con nhất. Sau khi chào cụ cố và ông ngoại, nhóc con lập tức được hai ông bà bế ẵm từ tay Hàn Thần sang.
Hàn Thần rất tử tế, cô không biết quan hệ giữa người lớn nhà cô với anh là như thế nào, chỉ thấy anh với họ dường như rất thân thiết. Ông nội bỗng nhiên nói:
“Hôm nay ‘gió lớn’, mau vào nhà đi.”
Cô không hiểu, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thần nhu hòa, anh cười nhẹ, trong ý cười còn đan xen một chút ngại ngùng ‘e thẹn’? Cô nhìn sang mẹ, muốn hỏi ông đang ám chỉ gì với Hàn Thần, nhưng mẹ chỉ cười đẩy lưng cô đi vào trong.
Người giúp việc rót trà nóng và bày thêm một chút hoa quả, bánh kẹo. Mấy người ngồi ở ghế sô pha, đột nhiên không khí rơi vào khoảng trầm mặc. Hứa Đào Nhi sao lại có cảm giác giống như cô đang dẫn người yêu về ra mắt?
“E hèm.”
Ông nội hắng giọng một cái nhằm xua tan đi sự ngượng ngùng, tưởng ông sẽ lên tiếng, nhưng sau đấy ông cũng chỉ cầm tách trà, thư thả uống. Ánh mắt hướng về phía Hàn Thần, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá đứa trẻ này càng lớn càng trổ mã, nhân tướng nhu hòa khác hẳn với khí độ hèn mọn của Tần Dịch Phong kia.
Hứa phu nhân thấy cả ba chồng và chồng mình đều nhìn chằm chằm Hàn Thần, bà lo lắng như vậy sẽ khiến Hàn Thần ngại ngùng nên đành mở lời trước.
“Đáng lẽ bác gái muốn mời con tối nay dùng bữa, nhưng em Đào Nhi lại nói rằng con đã nấu ăn ở nhà. Vậy nên có thể mời con rảnh thì qua nhà bác ăn cơm, hoặc chúng ta cùng đi ra ngoài ăn, được không?”
Hàn Thần lễ phép gật đầu:
“Dạ được.”
Hứa phu nhân cười vui vẻ:
“Vậy thì hôm nào được ngày, cứ nhắn qua cho bác, vẫn cách liên hệ cũ thôi, bác chưa đổi số.”
“Vâng.”
Hứa Đào Nhi tròn mắt nhìn hai người nói chuyện với nhau, hoá ra từ trước tới nay, mẹ cô và anh thường xuyên nhắn tin qua lại. Bảo sao lãnh đạo Hàn Thị báo cáo rằng mối quan hệ hợp tác với Hứa Thị lại đứng đầu như thế.
Hứa phu nhân nhìn ánh mắt con gái đang ngây ngốc suy tư, bà đầy ý đồ nói với Hàn Thần:
“Nghe em nó khen cơm con nấu ngon lắm, còn nói rằng nếu ở thêm con bé sợ hai mẹ con sẽ tăng cân không kiểm soát?”
Tần Minh đang ngồi trong lòng bà ngoại cũng chợt nói chen vào:
“Cơm bác ấy nấu rất ngon, con ăn rất nhiều ạ…”
Nói rồi, còn cố ý thì thầm mách lẻo chuyện Hàn Thần bắt cậu nhóc và mẹ ăn nhiều rau. Mấy bữa liền đều gắp rau không ngừng cho hai người, khiến cậu nhóc và mẹ đều thấy choáng. Cũng may là bác ấy còn đổi cách nấu đổi món, nếu không chỉ sợ hai người sẽ không ăn nổi mất.