Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 40




Trường mầm non từ trước tới giờ đều nghe danh có một vị phụ huynh từng là siêu mẫu nổi tiếng thế giới, từ gương mặt đến dáng người vô cùng xinh đẹp, nổi danh cả trường. Ai cũng biết, ‘cô xinh đẹp’ trong miệng Hàn An Nhiên nhắc đến là mẹ của Tần Minh soái ca trường mẫu giáo.

Giáo viên dạy ở nơi dành cho con nhà giàu như vậy cũng từng bắt gặp không ít những câu chuyện drama ‘chồng chị cũng là chồng em’, nhiều vô kể của giới thượng lưu. Nên khi chứng kiến cảnh này đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ nhập nhằng giữa mẹ Tần Minh và ba của bé Hàn An Nhiên.

Thứ giáo viên không ngờ đến là mối quan hệ nhập nhằng của mấy người, còn về vấn đề ông chủ Hàn Thần thoáng si mê người đẹp họ Hứa thì bọn họ vẫn có thể chấp nhận được bởi có câu ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’. Đấy chẳng qua cũng là lẽ dĩ nhiên của cuộc đời thôi. Bọn họ cũng ước mình xinh, cũng sẽ hy vọng được người tài sắc vẹn toàn như Hàn Thần nhìn đến. Nhưng chắc là phải chờ đến kiếp sau rồi.

Một bên người lớn tám chuyện, một bên đám trẻ con cũng không ngừng tra tấn lỗ tai Tần Minh bằng câu hỏi:

“Mẹ anh với ba Nhiên Nhiên ở với nhau sao?”

“Anh và Nhiên Nhiên sẽ thành anh em hả?”

“Cô xinh đẹp có cưới ba của Nhiên Nhiên không hả anh?”

Tần Minh chịu thua rồi. Chưa bao giờ mà cậu lại mong muốn Hàn An Nhiên ồn ào xuống tìm mình đến như thế, dù con bé ríu rít bên tai cậu cả ngày cũng không bằng năm sáu cái mồm chụm lại được.

Một lúc sau, quả nhiên, Hàn An Nhiên đã xuất hiện, vừa chạy tới vừa vẫy tay gọi “anh Thần Minh, anh Thần Minh…” xung quanh lập tức trật tự nhường chỗ cho cô bé tới.

Cô nhóc này là công chúa, đứa trẻ nào cũng được dặn không được chọc vào cô nhóc. Cho nên khi cô nhóc muốn kéo Tần Minh tách khỏi đám người để đi ‘hẹn hò’ chỗ khác cũng không ai dám ngăn cản, bọn họ chỉ chờ Tần Minh từ chối. Nhưng lạ thay, hôm nay Tần Minh lại ngoan ngoãn đi theo Hàn An Nhiên ấy sao?



Lúc Hứa Đào Nhi tỉnh dậy, đã là giữa trưa. Cô theo thói quen lần mò cục cưng nhỏ nằm bên cạnh, thế mà lại trống trơn. Cho đến khi đầu óc mơ màng nhớ lại chuyện đêm qua cô cãi nhau với Tần Dịch Phong, cô mới giật mình, choàng tỉnh dậy.

“Tần Minh…”



Cô cất tiếng gọi, trong ngữ điệu hiện rõ sự lo lắng. Cô lo lắng Tần Dịch Phong bắt con của cô đi…

Sau khi nhìn kỹ đây là đâu, lòng cô mới bình tĩnh trở lại. Đây là nhà của Hàn Thần, nhà của người đàn ông yêu thương trẻ nhỏ, sẽ không có chuyện con trai cô bị Tần Dịch Phong bắt đi đâu…

Trước đó do ngủ say nên cô chẳng biết được có những chuyện gì xảy ra trong lúc đó. Khi tỉnh lại, chỉ thấy trên mặt bàn trong phòng có một túi đồ bao gồm đồ dùng cá nhân và cả quần áo do Hàn Thần chuẩn bị.

Cô thấy lòng mình thật phức tạp. Chưa bao giờ nhận được sự quan tâm chu đáo đến từ một người đàn ông như vậy. Kể cả ngày trước, trước khi gặp Hàn Thần ở New York cô cũng chưa từng yêu ai, bởi yêu cầu chọn bạn trai hay là gu của cô quá cao, không ai có thể đáp ứng được nên cô vẫn luôn độc thân như thế.

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay lên bộ đồ mà anh đã mua cho cô. Cô nhìn ngắm bản thân mình trước gương, gương mặt sạch sẽ không trang điểm hơi chút nhợt nhạt, che giấu không được đôi mắt sưng húp, cô vẫn luôn tự tin về mặt mộc của mình nhưng có thêm đôi mắt sưng phù này thì lại không chắc lắm.

Hàn Thần không biết là tùy ý chọn hay là có dụng tâm chọn váy cho cô, chiếc váy suông màu trắng thanh thuần dài đến tận mắt cá chân, ống tay phồng dài, thiết kế công chúa, mặc vào nhìn hơi bánh bèo. Mái tóc bồng bềnh được cô búi gọn sau đầu, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới cũng không đến nỗi nào, thậm chí còn tôn lên làn da trắng nõn nà của cô.

Căn nhà này Hàn Thần không hay ở, vì thiếu hơi người nên cảm giác lạnh lẽo, cho đến khi mẹ con cô ở lại, nơi này cũng tạm khá hơn. Lúc cô đi xuống dưới nhà, âm thanh đầu tiên nghe thấy là tiếng nói chuyện phát ra từ laptop của Hàn Thần. Anh đang tham gia cuộc họp trực tuyến.

Cô đưa tầm mắt lần mò theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy anh ngồi ở trong phòng bếp thì bẽn lẽn đi vào trong, cô cố ý lựa chọn lối đi tránh bị rơi vào camera laptop của anh.

‘Xin chào’ cô dùng khẩu hình miệng nói một tiếng, sau đó cười nhẹ rồi ngồi xuống một bên bàn ăn. Hàn Thần nhìn thấy cô, thoáng sững lại mấy giây. Cô mặc chiếc váy anh mua, nhìn rất dịu dàng duyên dáng.

Ánh mắt anh không che giấu như vậy, Hứa Đào Nhi cũng biết mình xinh đẹp nên chỉ cười đáp lại thôi. Thấy anh chủ động mở nhỏ âm thanh cuộc họp, cô đã nói khẽ:

“Anh cứ để bình thường đi, tôi không cảm thấy bị ảnh hưởng đâu.”

Hàn Thần gật đầu, nhưng cũng chỉ để âm lượng nhỏ vừa nghe. Hôm nay anh làm việc ở nhà, cho nên không đóng vest nghiêm chỉnh mà chỉ mặc sơ mi xám với quần âu. Nhìn thôi cũng thấy một ma lực lớn thu hút người khác.

Cô thầm nghĩ, liệu suốt năm năm ly thân không ở cạnh vợ thì người quyến rũ như anh có thực sự thủy chung với hôn nhân của mình không, hay sẽ ra ngoài tìm những cuộc vui ngắn hạn? Có thể anh không chủ động, nhưng sẽ bị tác động bởi những người phụ nữ khác chăng?

Nghĩ như thế, cô chợt phiền muộn trong lòng.

Hàn Thần thấy cô ngồi thẫn thờ, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào anh nhưng lại suy nghĩ đi đâu. Anh hỏi:

“Mặt tôi dính gì à?”

Hứa Đào Nhi choàng tỉnh, cô lắc đầu, rời mắt đi chỗ khác.

Chẳng hiểu cô đang nghĩ gì nữa.

Anh đứng lên đi tới bên tủ bếp, bê một tô cháo tới cho cô:



“Cô ăn tạm cho đỡ đói. Đồ này là từ lúc sáng rồi, tôi đang nấu bữa trưa, sẽ xong nhanh thôi.”

Bảo sao cô đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, hóa ra là anh đã nấu. Cô một bên ăn cháo, một bên nhìn anh đi tới kệ bếp chỉnh thấp nhiệt độ bếp từ rồi quay trở lại tiếp tục họp. Lòng cô không ngừng suýt xoa cảm thán.

“Phó Chủ tịch có nghe thấy không, tôi thấy Ngài vừa ra ngoài.”

Hàn Thần bật mic, Hứa Đào Nhi tự giác dừng cả hành động ăn của mình để tránh phát ra tiếng động. Hàn Thần nhìn cô, chỉ nói nhanh một câu rồi lập tức tắt mic.

“Cứ tiếp tục đi.”

Tắt mic rồi, anh nói với cô:

“Cô cứ thoải mái, không ảnh hưởng gì cả.”

“Vâng.”

Hứa Đào Nhi đáp.

Người kia vừa định tiếp tục nói, ai ngờ bị người thứ ba đột nhiên chen vào, nghe giọng có chút quen quen:

“Giám đốc Từ cứ nói chầm chậm thôi, tôi nghĩ anh ấy hôm nay phải quan tâm cả hai chuyện cùng một lúc, không cẩn thận lại bỏ sót thông tin.”

“Dạ dạ.”

Giám đốc Từ vừa đáp lời, trên màn hình từng ấy lãnh đạo tuy không bật mic nhưng đã nhìn thấy những ‘nụ cười sáng chói’ của bọn họ. Hàn Trạch hả hê, Hàn An Tư thì ngơ ngác, vừa họp vừa chat riêng cho Hàn Trạch.

Hàn Thần còn giận chuyện Hàn Trạch hôm trước nói linh tinh với mẹ nên anh trực tiếp phớt lờ.

Phải mất một lúc sau, Hứa Đào Nhi mới nhận ra giọng nói kia là của Hàn Trạch, cũng vì vậy mà lờ mờ nghe ra ý trêu chọc từ anh ấy, không rõ có phải trêu mình hay không. Nhưng thấy Hàn Thần không phản ứng gì khác thường nên cô cũng không lo lắng nữa.

Vừa ăn cháo vừa nghe lãnh đạo của Hàn Thị báo cáo tình hình kinh doanh của năm, nghe loáng thoáng đối phương trình bày ‘trong năm vừa qua chúng ta đã đẩy mạnh hợp tác với một số doanh nghiệp như Hứa Thị… Hạn chế quan hệ hợp tác với… Trong năm tới, mong muốn…’

Hứa Đào Nhi ban đầu do nghe thụ động, sau đấy cũng thành bị cuốn. Có những kết quả không tiết lộ ra bên ngoài, như vậy mà Hàn Thần để cô nghe được, không sợ cô làm gián điệp tuồn tin ra ngoài hay sao?

“Một vài năm gần đây quan hệ hợp tác của chúng ta với Hứa Thị diễn ra rất tốt, dự định là trong những năm tới mối quan hệ sẽ càng khăng khít hơn.”



Đấy đấy, lần này thì cô nghe rõ là Hàn Trạch nói rồi nhé!

Chẳng biết là anh ấy vô tình hay cố ý nữa.

Nghe một vị lãnh đạo khác lên tiếng:

“Ồ, nhị thiếu nói thế là như thế nào? Chúng ta đều không hiểu được hàm ý đó nha.”

“Thì là như thế này, tôi với…”

Hàn Trạch vừa định trêu chọc Hàn Thần đã khiến anh giận ra mặt, anh bật mic chặn họng em trai mình:

“Tập trung đi, đừng nói nhảm.”

Hàn Thần đã lên tiếng thì chắc chỉ có mình Hàn Trạch với Hàn An Tư là dám đùa tiếp chứ còn mấy lãnh đạo khác im ru. Có điều, Hàn An Tư sau khi đọc tin nhắn của Hàn Trạch, cũng cảm thấy anh hai mình quá đáng.

Cô ấy bật mic sau một hồi im lặng:

“Đề nghị Trạch phó tổng tập trung, bớt lan man sang chuyện khác.”

Hàn Trạch bĩu môi:

“Bênh nhau chằm chặp thế.”

Hàn Thần vẫn luôn không lên tiếng, Hứa Đào Nhi len lén quan sát sắc mặt anh, chẳng rõ anh nghĩ gì mà thần sắc tự dưng trở nên rất kém, có vẻ đang rất giận chuyện gì đó. Lãnh đạo khác dường như cũng nhìn ra vẻ không vui từ anh, lập tức tiếp tục công việc báo cáo cho xong.