Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 23




Nhìn anh thật lòng khuyên cô như vậy, cô cũng không để tâm đến việc bị ‘dạy dỗ’ nữa mà tỏ ra nghiêm túc học hỏi.

“Bình thường Tần Minh chủ yếu là thích ăn thịt cá, đặc biệt là hải sản. Nhưng thằng bé lại rất lười ăn rau ranh, khuyên mãi mới ăn một chút. Đào Nhi biết rằng để con ăn nhiều chất đạm quá cũng không tốt nhưng không biết làm cách nào để con có thể sửa được việc ăn uống như thế này.”

Tranh thủ lúc hai người đang tập trung trò chuyện về chủ đề này, Hàn Thần nhân tiện cũng như ‘khách sáo, lịch sự’ mà dùng dĩa chung gắp một chút salad để vào trong đĩa của cô.

Hứa Đào Nhi nhìn anh như vậy, trong đầu cô thoáng hiện lên ý nghĩ cô không thích ăn salad, cô luôn cảm thấy nếu như trong set đồ tây có thể loại bỏ được món này thì thật hoàn hảo biết bao nhiêu. Chứ lần nào kêu lên, mẹ con cô cũng đều để thừa thì thật lãng phí.

Tuy nhiên vì hành động tốt bụng của anh, cô không từ chối. Anh đương nhiên nhìn ra điểm này nên mới cố ý làm vậy.

“Muốn thay đổi thì trước tiên cô phải tìm ra nguyên nhân. Trẻ con nhìn qua thì khó bảo nhưng thực chất rất dễ bị thao túng tâm lý. Nếu nguyên nhân từ việc thằng bé không thích ăn rau củ quả thì có thể do cách chế biến không hợp khẩu vị, cô chỉ cần dặn dò người phụ trách nấu nướng tại nhà đổi cách làm đi, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có sự thay đổi.”

Nhớ tới người phụ trách nấu ăn chính ở Tần gia… cô lập tức từ bỏ suy nghĩ ấy. Đám người kia cùng một ruột, cô nói chắc gì đã nghe, mà có nghe cũng sẽ thực hiện theo cách chống đối. Cô còn chị Tâm đó, nhưng cũng không thể tách riêng ăn uống với mấy người nhà họ Tần được, mất công lại bị nói ra nói vào rằng con dâu xem thường nhà chồng thích tách ra ở riêng.

Hàn Thần như nhìn ra ánh mắt đầy suy tư của cô, anh chợt lạnh giọng, cũng không rõ vì sao:

“Việc đơn giản như vậy mà nghe vẻ cũng khó khăn đối với Hứa tiểu thư đầy quyền quý đây nhỉ?”

Đột nhiên bị nhắc đến gia thế, Hứa Đào Nhi thực sự không hiểu được ý của anh là sao?

“Ý của anh là…?”

Hàn Thần tỏ ra vô tình quan tâm đến mà nói:

“Vậy mà tôi thường xuyên nghe báo đài tung hô cô Đào đây và chồng sống hạnh phúc lắm. Hóa ra chỉ là tin tức của mấy tờ báo lá cải, dắt lối dư luận đi xa thế này là không ổn rồi.”

Hứa Đào Nhi đôi lúc không theo kịp lối suy nghĩ của anh. Hóa ra là anh đang thông qua biểu cảm và thái độ của cô để phân tích về cô đấy sao? Thực sự, lời của anh có phần thẳng thắn mà không sai lệch chút nào.

Cô không để ý quá mà đùa rằng:

“Vậy Hàn Thiếu giúp tôi xóa hết mấy bài báo liên quan đến vấn đề này đi nha!”



“Được. Chuyện nhỏ thôi. Tôi cũng không thích xem mấy tin tức không đúng sự thật lắm.”

“Hàn Thiếu vừa giúp Đào Nhi trong dự án Nam Sơn, giờ lại nhiệt tình giúp tôi loại bỏ được mấy tin tức không hay. Tôi chân thành cảm ơn Hàn Thiếu rất nhiều, xin kính Hàn Thiếu một ly.”

Hứa Đào Nhi đã chủ động nâng ly thì Hàn Thần tất nhiên sẽ ‘tiếp’ cô. Hai người ly chạm ly. Hứa Đào Nhi nhấp rượu, đôi mắt không rời được người đối diện. Cảm thấy anh thật là ‘nhiệt tình’ đến không ngờ tới. Nếu giờ cô vẫn là người mẫu thì hẳn là có một fan hâm mộ trung thành giàu có như anh.

Hàn Thần nghe mấy lời cô nói, anh cũng bày tỏ cảm xúc của mình:

“Hy vọng cô Đào cũng đừng chỉ nhớ đến tôi khi cần là được.”

Hứa Đào Nhi mỉm cười, nửa nói lời chân thành, nửa lại khách sáo:

“Tất nhiên rồi. Hiện tại, ngoài câu chuyện của người lớn chúng ta thì còn có cả con cái nữa. Rất mong một ngày không xa, đôi bên có thể có một buổi họp mặt coi như là để biết rõ về nhau hơn.”

Hàn Thần tin hay không thì chỉ có mình anh biết, nhìn thái độ của cô anh chỉ có thể gật đầu đồng tình:

“Rất hy vọng sẽ có ngày đó.”

Hứa Đào Nhi có khả năng khiến câu chuyện đi xa hơn bình thường, cũng dễ bị lạc lối trong những câu chuyện khó hiểu do chính mình vẽ ra. Hai người trò chuyện một hồi, sau cùng không rõ Hàn Thần vừa mới để ý tới đã quá nửa bữa tối mà phần salad vẫn còn nguyên trong đĩa cô. Hay là do lúc đầu anh không kịp ‘chỉ điểm’ nên đã nhắc lại:

“Phải rồi, chuyện khi nãy cô cũng cần lưu tâm một chút.”

“Đào Nhi luôn sẵn sàng lắng nghe chỉ dạy của Hàn Thiếu.”

Hàn Thần nhìn vào phần salad anh lấy cho cô, nói:

“Ngoài nguyên nhân do khẩu vị món ăn không hợp, thì cũng có nguyên do khác.”

“Nguyên do đó là…?”

Cô ngập ngừng hỏi.

Anh gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn:

“Tất nhiên, nếu như nguyên nhân bắt nguồn từ mẹ của thằng bé, thì cô Đào nên sửa từ bản thân rồi.”

Hứa Đào Nhi nhìn xuống phần salad anh lấy cho cô vẫn còn nguyên, chợt bật cười ngốc nghếch:

“Hóa ra, ý là như vậy.”

Vốn dĩ nhìn ra cô không thích, nên anh muốn dùng hành động để ám chỉ vấn đề rằng cô còn không thích thì làm sao có thể làm gương cho con trai được?

Đương nhiên ở tình huống này cô sẽ lựa chọn giải thích, để tránh việc Hàn Thần nghĩ rằng cô không tôn trọng anh:

“Thật ra, trước kia Đào Nhi từng làm người mẫu, hay phải ăn kiêng hoặc là ăn theo chế độ khắt khe, đa phần đều ăn rau củ quả thay bữa chính, có những thời điểm nạp vào rất nhiều salad nên hiện tại…”

Cô thật ngại khi nói ra điều này:



“Rất khó để ăn trở lại.”

“Thì ra là như vậy!”

Hàn Thần gật đầu như đã hiểu rõ:

“Thật vất vả cho cô.”

Hứa Đào Nhi lắc đầu phủ nhận:

“Làm tất cả những thứ ấy để đạt được điều mình thích thì đương nhiên sẽ không cảm thấy vất vả nữa.”

“Ồ!”

Anh tỏ ra hứng thú, nhưng tâm tư sâu xa khi muốn hồi tưởng đến chuyện quá khứ của Hứa Đào Nhi:

“Vậy bây giờ thì sao? Cô Đào thay đổi rất nhiều so với trong trí nhớ của tôi.”

Hứa Đào Nhi không nghĩ ngày hôm nay gặp anh còn có thể nghe được những lời này. Hóa ra, ngày ấy, không phải anh chỉ ấn tượng với vấn đề cô gặp scandal khiến dự án Hoàng Thành Mường Thanh bị thiệt hại. Mà khi ấy, trong anh, cô vốn dĩ có một ‘hình ảnh thật khác’. Cô thật không thể nào hiểu được cảm xúc bồi hồi khó tả của mình hiện tại.

Hứa Đào Nhi nâng ly rượu, nhấp một ngụm, cô bỗng hỏi ngược lại anh:

“Bây giờ… tôi đã béo hơn trước rồi có đúng không?”

Hàn Thần đến bật cười, không ngờ được câu trả lời của cô lại là như vậy.

Thấy cô không muốn chia sẻ, anh cũng không xoáy sâu vào chuyện này nữa. Nhớ tới mẹ và em gái cũng thường xuyên hỏi Hàn Trạch về chuyện hai người họ có bị ‘béo’ lên không, khiến anh như hiểu ra một điều rằng hầu như là phụ nữ ai cũng sẽ sợ ‘béo’.

Thế cho nên anh đã thật lòng ‘động viên’ cô:

“Không béo, rất vừa vặn.”

“Haha.”

Hứa Đào Nhi nhịn không được mà cười, dáng cười kiều diễm, bàn tay trắng trẻo xinh đẹp che khuôn miệng đang cười, để lộ ra cổ tay nhỏ làm nổi bật lên giá trị của chiếc đồng hồ đính kim cương cao cấp RM037 All White. Nhìn tổng thể thì thấy dù cô có cười hơi quá thì vẫn rất duyên dáng theo nét riêng.

Thu lại dáng vẻ cười rạng rỡ của mình, Hứa Đào Nhi chỉ để sót lại ý vui trên gương mặt:

“Có ai từng nói với Hàn Thiếu rằng anh rất biết cách nói chuyện chưa?”

Hàn Thần suy nghĩ vài giây:

“Cô là người đầu tiên đấy!”

“Thật vinh dự quá!”

Ý cười trên gương mặt người đàn ông càng đậm, lan đến tận đuôi mắt, anh nâng ly rượu chủ ý muốn cạn ly với cô. Hứa Đào Nhi cũng ‘nhiệt tình’ bồi rượu, lúc đầu trước khi đến đây cô nghĩ là mình chỉ nhấp nhấp môi thôi chứ ai ngờ lúc tới rồi, nói chuyện tới lui hai người cũng tốn không ít rượu vang thượng hạng.



Đến khi Hứa Đào Nhi cảm thấy trong người có men, cô chợt nghe Hàn Thần nói:

“Con người cô Đào thật thú vị.”

Vì có chút ngà ngà say, cho nên Hứa Đào Nhi cũng không kiềm chế bản thân vào khuôn phép nữa mà thể hiện ra con người đầy ‘phóng khoáng’ của mình. Cô cố ý bày ra ý cười thật xinh đẹp như một liều thuốc độc quyến rũ đối phương.

“Hàn Thiếu à, anh cũng là người đầu tiên nói tôi ‘thú vị’ thay vì ‘hấp dẫn’ đấy!”

“Vậy sao?”

Hàn Thần tửu lượng rất tốt cho nên hiện tại anh còn rất tỉnh, biết rằng đối phương đã bắt đầu say và buông lỏng cảnh giác, anh đã dần dần lộ ra bộ mặt nguy hiểm của mình. Ánh mắt luôn không rời khỏi Hứa Đào Nhi, trông giống như đang chiêm ngưỡng con mồi của mình dần dần sa lầy vào bẫy.

Hứa Đào Nhi không hề biết mình vẫn luôn ở trong tầm ngắm. Nghe anh hỏi, cô rất thẳng thắn đáp lại:

“Chứ sao nữa?”

“Ồ!”

Hàn Thần tiếp tục rót rượu vang vào ly của cô:

“Vậy thì chúng ta phải uống cho sự đồng điệu này rồi!”

Hứa Đào Nhi nâng ly:

“Nốt ly cuối thôi nha, chút nữa tôi còn phải lái xe nữa.”

Hàn Thần chạm ly với cô:

“Yên tâm, say thì tôi đưa cô về.”

“Cũng được. À… không được…”