Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 5: Bệnh






Dỗ con trai ngủ xong, Hoa Ngữ Nông bất chấp vấn đề sức khỏe do lệch múi giờ mang lại, xoay người ra khỏi phòng bệnh, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Gặp được vị bác sĩ điều trị chính cho con trai xong, vẻ mặt cô chờ mong nói với bà: “Lần này tôi về nước đã tìm được cha của Kính Huyên, chúng tôi đã có quan hệ với nhau, chẳng qua tôi không biết xác suất thụ thai có lớn hay không nữa, cần bao lâu mới có thể xác định được tôi rốt cuộc có mang thai hay không đây?”

“Trên cơ bản thì một tuần là có thể kiểm tra và xác định được rồi, nhưng mà, Hoa, tôi không rõ, nếu có thể tìm đến chỗ cha của đứa bé, vì sao không trực tiếp dùng tủy của anh ta để đối chiếu xem có phù hợp với Kính Huyên không? Tại sao nhất định phải lựa chọn phương pháp cùng anh ta sinh ra thêm một đứa trẻ nữa để cứu Kính Huyên vậy?” Bác sĩ điều trị chính là một người phụ nữ Tây Ban Nha đã hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sau cặp kính lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu hỏi cô.

“Nhóm máu của Kính Huyên khác với cha nó, thằng bé di truyền nhóm máu của tôi, cho nên, tủy của cha đẻ không có khả năng thích hợp với nó. Hiện giờ hy vọng duy nhất của chúng ta chính là tôi có thể thụ thai thành công.” Hoa Ngữ Nông nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt đã lâu không thấy của Ninh Quân Hạo. Lúc đó, nếu không phải vì muốn cứu Kính Huyên, cô tuyệt đối sẽ không quay trở về thành phố Y, hơn nữa dựa theo những tư liệu mà thám tử tìm được, lúc ở trong câu lạc bộ đêm, cô đã bỏ thuốc vào trong cốc rượu của anh, bây giờ cô hoàn toàn không dám tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy giấy tờ và di động của cô sẽ như thế nào nữa. Nếu không phải may mắn cô chỉ mang thẻ căn cước theo người, không mang theo hộ chiếu, chỉ sợ bây giờ cô vẫn còn đang kẹt lại trong thành phố Y và không thể quay về Tây Ban Nha được mất.

Bác sĩ nghe được lời giải thích của Hoa Ngữ Nông xong, đành phó mặc cho số phận, nhún vai nói: “Chúng ta đành cùng nhau chờ đợi vậy, chỉ mong trong bụng cô lúc này đang thai nghén xuất hiện một sinh mạng bé nhỏ mới mà thôi.”

“Gần đây tình huống của Kính Huyên thế nào? Bệnh tình đã khống chế được rồi sao? Tôi muốn dẫn thằng bé ra ngoại thành dạo chơi cho khuây khỏa một chút, được chứ?” Hoa Ngữ Nông thu lại biểu tình trên mặt, nhìn bác sĩ cất tiếng dò hỏi.

“Trải qua mấy ngày trị liệu này, bệnh tình của Kính Huyên đã có được ức chế nhất định, số lượng bạch cầu tăng trưởng cũng đã được khống chế, cô có thể dẫn cậu bé ra ngoại thành dạo chơi giải sầu cũng được, để cậu bé giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy sẽ có lợi cho việc điều trị hơn.”

“Vâng, vậy thì cám ơn bác sĩ nhiều.” Hoa Ngữ Nông nghe vậy, cảm kích tạ ơn bác sĩ sau đó đứng dậy cáo từ.

Bác sĩ chỉ gật đầu với cô, dặn dò một vài điều cần chú ý khi mang Kính Huyên ra ngoài đi dạo, rồi im lặng nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa văn phòng.

Quay về phòng bệnh lần thứ hai, Hoa Ngữ Nông nhìn thấy những ánh nắng ban chiều xuyên qua từng nhánh cây và lớp kính cửa sổ trong suốt, rơi trên tấm chăn trắng ngần đang đắp trên ngực Kính Huyên. Cảnh tượng lúc này bình yên và êm dịu, giống như ánh nắng chiều ấm áp hiền hòa vậy.

Cô không hề hay biết, lúc này đây, trong thành phố Y, một người nào đó bởi vì cô rời đi đang phải trải qua những tháng ngày sống trong lo lắng và chờ đợi.