Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 3: Vợ cũ






Hôm sau, giữa trưa. Trong phòng làm việc của tổng tài nằm trên tầng thứ chín mươi chín của tòa cao ốc tráng lệ nhất thành phố Y, vẻ mặt Ninh Quân Hạo bình tĩnh đùa nghịch một chiếc di động siêu mỏng màu trắng trong tay, trên màn hình di động là bức ảnh của một người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh một đứa bé trai phấn điêu ngọc mài, gương mặt cô có một nét cười dịu dàng thản nhiên, nụ cười ấy rơi vào trong mắt Ninh Quân Hạo khiến tâm tư anh xuất hiện một nỗi tương tư khó nói thành lời.

Không bao lâu sau, điện thoại trên bàn làm việc reo vang, anh tùy tay nhấn nút tiếp cuộc gọi, từ đầu bên kia truyến đến tiếng nói ngọt ngào của cô thư ký: “Tổng tài, thư ký Lâm đang ở ngoài cửa, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với anh.”

“Để cậu ấy vào.” Anh thản nhiên mở miệng, tầm mắt chuyển dời hướng về phía cánh cửa.

Rất nhanh, cánh cửa lớn bằng gỗ lim bị người đẩy ra từ bên ngoài, thư ký tổng tài Lâm Tuấn Hiền trẻ tuổi đẹp trai, anh tuấn nhã nhặn tiến vào, trên tay cầm theo một túi văn kiện xuất hiện trong tầm mắt Ninh Quân Hạo.

“Đã điều tra xong?” Anh nhìn chằm chằm túi văn kiện trên tay Lâm Tuấn Hiền, biết rõ nhất định cậu ta sẽ mang đến những tin tức mình muốn.

“Vâng, hiện giờ phu nhân…” Lâm Tuấn Hiền gật đầu, đang định mở miệng báo cáo kết quả thì lại bị một ánh mắt lạnh lùng quét tới.

“Phu nhân?” Ninh Quân Hạo nghiền ngẫm lặp lại những từ vừa mới phun ra từ miệng anh, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo.

“Không đúng, phải là Hoa…Hoa tiểu thư… Tháng trước cô ấy mới từ Tây Ban Nha về nước, hiện tại đang ở trong thành phố Y, thẻ căn cước cùng điện thoại đúng là của cô ấy…” Lâm Tuấn Hiền nhận ra mình đã nói sai, vì thế lập tức sửa lại cho đúng.

“Tây Ban Nha? Chính tôi cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ chạy tới Tây Ban Nha ngây ngốc bảy năm liền.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo lạnh lùng, anh lẩm bẩm nói sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tuấn Hiền, hỏi: “Chỉ tra được như thế thôi sao?”

“Vâng…Tạm thời còn chưa rõ Hoa tiểu thư vì sao lại quay về nước sau bảy năm kể từ lúc ly hôn với anh, theo lý mà nói, sau khi khư khư cố chấp ly hôn với anh xong, cô ấy bị ông Hoa giận dữ đuổi khỏi nhà, đồng thời xóa tên trong gia phả của nhà họ Hoa, cũng nói rõ từ nay về sau cô không còn bất kỳ liên quan gì đến Hoa Thị nữa, rõ ràng cô ấy không có lý do gì để trở về hết. Hơn nữa tôi đã nhiều lần đến Hoa Thị hỏi thăm, cũng không có ai biết được tin tức cô ấy đã trở về, gần đây Hoa Thị cũng không có chuyện gì lớn phát sinh, thật sự không thể hiểu được mục đích cô ấy quay lại.” Lâm Tuấn Hiền lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc đáp.

(Momo: ông Hoa ở đây là ông nội của chị nữ chính nhé, không phải cha đâu)

Ninh Quân Hạo nghe thế liền thu hồi tầm mắt trên người Lâm Tuấn Hiền, chuyển sang chiếc di động trên tay, thuận miệng hỏi: “Tiểu quỷ trong hình này đã điều tra ra là ai chưa?”

“Chuyện này…này…chưa có, lần này Hoa tiểu thư về nước chỉ có một mình, nếu cần tra xét tư liệu về cậu nhóc này còn cần thêm một chút thời gian.”

“Nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện cho tôi, người phụ nữ này rời đi đã bảy năm, đột nhiên quay trở về nhất định là có nguyên nhân. Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm, cho anh thêm nửa ngày, nếu tìm không ra được nguyên nhân, ngày mai hãy thu dọn đồ đạc của mình rồi đến phòng Nhân sự lĩnh tiền lương đi.” Ninh Quân Hạo nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo anh ta hãy ra ngoài.

Lâm Tuấn Hiền nghe xong những lời này, vẻ mặt có chút ớn lạnh, đặt túi văn kiện xuống trước mặt Ninh Quân Hạo rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Cánh cửa phòng làm việc lại một lần nữa khép lại, trong đầu Ninh Quân Hạo bỗng nhiên hiện về cảnh tượng đêm qua trong câu lạc bộ đó. Anh có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, bảy năm trước cô đột ngột đòi ly hôn với anh, bảy năm sau lại quay về chơi trò bỏ thuốc, mà anh vẫn giống như lúc cô muốn ly hôn, không thể hiểu được cô đang định làm gì, anh không biết lý do tại sao cô quay lại, còn làm ra chuyện như thế với mình, việc này khiến kẻ luôn thích nắm giữ mọi thứ trong tay như Ninh Quân Hạo làm sao chịu nổi chứ?