Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 28: Người không liên quan






Lúc chập tối, Ninh Quân Hạo về đến nhà, hai người im lặng dùng hết bữa tối trên bàn cơm, bác Trương thì đứng ở một bên nhìn hai người.

Bữa tối trôi qua, Hoa Ngữ Nông lập tức đi về phòng của mình, Ninh Quân Hạo cũng đi theo phía sau.

“Sau này nếu đến công ty nhớ báo trước với anh một tiếng.” Bước vào phòng, Ninh Quân Hạo nhìn thoáng qua bóng lưng của Hoa Ngữ Nông đang chải đầu trước bàn trang điểm, nói.

Hoa Ngữ Nông vốn đang cứng nhắc chải đầu, nghe vậy, động tác trong tay bất ngờ dừng lại, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.

“Cũng không cần phải khổ cực đến đó đưa canh cho anh làm gì đâu.” Ninh Quân Hạo thấy Hoa Ngữ Nông không nói gì, liền lẳng lặng bồi thêm một câu.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời anh nói, cảm thấy như đang có thứ gì đó quậy phá trong lòng, vô cùng khó chịu, ngay cả suy nghĩ muốn truy hỏi anh về chuyện với Trần Nhược Hồng cũng không còn. Cô buông chiếc lược trong tay, quay đầu nhìn về phía Ninh Quân Hạo đang đứng một bên thay quần áo, buồn bã nói: “Hôm nay là do em đã suy nghĩ không chu toàn, về sau em sẽ không như thế nữa.”

Ninh Quân Hạo thấp thoáng cảm thấy trong lời nói của cô có một chút oán hận, không khỏi nhíu mày nhìn cô nói: “Em đang muốn nói gì?”

“Không có gì cả, em có chút mệt, sẽ nghỉ ngơi trước.” Lắc đầu, giờ phút này Hoa Ngữ Nông không muốn nói chuyện cùng ai hết, cô đứng dậy đi về phía giường.

Ninh Quân Hạo thấy cô như vậy, trong lòng càng cảm thấy có điều không đúng, thế nên đi tới trước mặt, nắm chặt cánh tay Hoa Ngữ Nông, xoay mặt cô nhìn vào mình, nói: “Hôm nay em làm sao vậy? Tuấn Hiền nói lúc em rời khỏi công ty, sắc mặt có chút kỳ lạ.”

“Em…” Hoa Ngữ Nông mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra những nghi hoặc trong lòng của mình.

“Thôi, nếu em mệt mỏi thì đi nghỉ sớm đi.” Ninh Quân Hạo nhìn thấy dáng vẻ do dự của cô, cũng không muốn bức bách thêm, chỉ buông bàn tay đang nắm lấy tay cô của mình, sau đó xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm.

“Cái cô Trần kia với anh…Hai người là bạn tốt phải không?” Nhìn thấy Ninh Quân Hạo muốn rời đi, Hoa Ngữ Nông đột nhiên bạo dạn hẳn lên, buột miệng nói ra thắc mắc vẫn luôn đè nặng trong lòng mình nãy giờ.

Ninh Quân Hạo nghe thấy lời cô nói, chân vẫn bước đi, mỉm cười nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cô nói: “Vấn đề này, không phải em đã sớm biết đáp án rồi sao?”

“Nhưng em muốn nghe anh nói lại một lần nữa.” Giờ phút này Hoa Ngữ Nông giống hệt như những cô gái nhỏ tính cách thất thường lại bốc đồng, có chút bướng bỉnh nói.

Ninh Quân Hạo đột nhiên nở nụ cười, xoay người đi tới trước mặt cô lần nữa, bất ngờ cúi đầu kề sát một bên sườn mặt cô, thì thầm đầy mờ ám: “Tuy rằng phụ nữ ghen tuông không phải là không tốt, nhưng mà anh không hy vọng người phụ nữ của mình sẽ vì một người nào đó không liên quan mà cảm thấy không thoải mái trong lòng.”

“Người không liên quan?” Hoa Ngữ Nông có chút kinh ngạc đối với câu trả lời này, sao anh có thể nói Trần Nhược Hồng là một người không liên quan chứ? Nếu Trần Nhược Hồng thật sự là người không liên quan đến chuyện này, vậy cảnh tượng lúc trưa cô nhìn thấy trong văn phòng anh nên giải thích thế nào đây?