Chồng Chị

Chương 55: Phiên ngoại đặc biệt




Vkook.

" Thằng ăn trộm kia! Mày còn già mồm, mau đưa túi bánh ra đây!"

" Tôi không có!"

" Mày còn dám nói láo! Hay là mày đã ăn hết cả rồi? Vậy thì mau đưa tiền ra đây! Nhanh lên!"

" Tôi đã nói là tôi không có!"

Cả chợ đều tụm lại, nhìn xem một màn trước mắt. Người đàn ông tay nắm chặt cổ áo đứa nhỏ gầy nhom cáo buộc tội trạng của nó. Thằng nhỏ yếu thế, lại là một thằng nhóc mồ côi lang thang đầu đường xó chợ nên cũng không có mấy ai tin tưởng.

" Mày mà không trả tiền, tao lôi đầu mày lên phường bây giờ!"

" Nè có chuyện gì vậy?"

Trong đám đông, một cậu trai chạy ra. Người đàn ông liền quay sang kể lễ.

" Cái thằng nhóc này ăn trộm cả túi bánh lớn của quán tao mà còn già mồm nữa!"

" Không phải như vậy đâu."

" Cái gì mà không phải?"

" Túi bánh đó là tôi nhờ cậu ấy mua giúp, nhưng chưa kịp trả tiền thì ông đã làm lớn chuyện lên rồi."

Cậu trai kia lấy ra một ít tiền đưa cho người đàn ông ấy. Sau đó liền kéo tay cậu nhóc kia rời khỏi, chưa kịp để ông chủ quán kia kịp nói lời nào.

Chạy mãi một lúc, khi cách xa nơi ồn ào kia thì cả hai mới dừng lại.

" Anh ổn không?"

" Tôi không sao. Nhưng tại sao cậu lại nói dối?"

Cậu trai kia mỉm cười, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

" Không nói dối thì phải làm sao đây? Người lấy trộm túi bánh thật sự đã bỏ chạy rồi. Có nói ra sự thật thì cũng chẳng ai tin, chi bằng cứ trả tiền đi cho xong chuyện."

" Vậy thì cám ơn, tôi bây giờ không có tiền để trả cho cậu vậy thì..."

" Không sao. Tôi thường nhìn thấy anh ngồi ở trước cổng trường học, cũng muốn làm quen. Nhưng mãi đến bây giờ mới có dịp gặp mặt."

"..."

" Anh tên gì?"

Người kia chần chừ đôi chút, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi cậu trai ấy, thì liền vô thức mấp máy môi trả lời.

" Kim.. Taehyung.."

" Còn tôi tên là Hwan Hajoon."

"..."

" Chúng ta làm bạn được chứ?"

Kim Taehyung đưa mắt nhìn Hajoon. Làm bạn? Với kẻ nghèo hèn như hắn ư?

" Làm bạn với tôi ư?"

" Phải, tôi thấy anh luôn chỉ ngồi có một mình. Trông cô đơn quá, hay là chúng ta làm bạn đi."

"..."

" Nhé, làm bạn."

" Được, làm bạn thì làm bạn."

_______________

Từ ngày đó, Kim Taehyung lại có thêm một người bạn, cùng hắn trò chuyện, cùng hắn chia sẻ.

Một con người lang thang cô độc, trong vô thức lại có một bàn tay níu lấy kéo hắn thoát khỏi vũng bùn lầy. Đó là gì, hắn cũng không biết nữa.

Kim Taehyung chỉ nhận định được rằng. Đó là thích.

Kim Taehyung cho rằng, hắn đã thích Hwan Hajoon.

" Taehyung, xin lỗi vì đến trễ."

" Không sao.."

" Anh có biết không, ngày mai là lễ tình nhân. Và em muốn tạo bất ngờ cho Jungkook."

" Jungkook?"

" Là cậu bạn ở trường lần trước em chỉ cho anh đó, em muốn tỏ tình với cậu ấy. Em đã lên một kế hoạch, giúp cậu ấy thoát khỏi những đau khổ. Em hy vọng cậu ấy có thể chấp nhận tình cảm của em."

Kim Taehyung nhìn thấy Hwan Hajoon vui vẻ như vậy, hắn cũng đã nhận ra được tâm tư của cậu ấy dành cho Jungkook.

" Vậy... ngày cậu có thể đến gặp tôi trước được không?"

Hajoon nhìn hắn hơi chần chừ, nhưng lại nhìn thấy nét mặt thoáng buồn bã. Cậu liền mỉm cười nói với hắn.

" Em không thể đến gặp anh trước được, nhưng sau khi mọi chuyện thành công em sẽ đến gặp anh."

Hắn gật đầu một cái rồi không nói gì nữa. Hwan Hajoon bên cạnh cũng vui vẻ chia cho hắn nữa cái bánh nướng lớn. Cả hai như mọi ngày, cùng nhau ăn trưa. Hajoon có vẻ rất mong chờ vào ngày mai.

Nhưng..

Không ai có thể ngờ được..

Ngày mai, chính là lúc mọi bi kịch bắt đầu.

21:37

Kim Taehyung cứ đi qua đi lại, trên con đường đông đúc và tràn ngập ánh đèn đường. Hắn chờ, chờ Hajoon đến gặp hắn.

Bàn tay Kim Taehyung cứ vô thức nắm chặt hộp quà trong tay. Hwan Hajoon có hứa là sẽ đến. Cậu chắc chắn sẽ đến, vì cậu chưa bao giờ thất hứa.

Nhưng, thật lâu.

Kim Taehyung đã đếm tới con cừu thứ ba ngàn rồi, cũng đã đi hơn mấy trăm vòng công viên. Nhưng vì sao Hwan Hajoon vẫn chưa đến.

Dòng người càng lúc càng thưa thớt. Kim Taehyung cứ chờ như vậy cho đến khi đồng hồ ở công viên điểm mười hai giờ. Nhưng Hajoon vẫn chưa đến.

Hắn cứ ngồi ở đó chờ.

Bỗng nhiên...

Một chiếc xe chạy vụt qua mặt hắn...

Trong phút chốc.

Kim Taehyung nhìn thoáng qua, bên trong xe.

Một đôi mắt quen thuộc, giờ đây đã không còn tròn xoe nữa. Nó tràn đầy sự căm phẫn, đỏ ngầu như màu máu.

Người bên trong xe, có nhận được món quà của Hajoon chưa. Sao lại ở đây, sao lại mang ánh mắt kia rời khỏi.

_______

" Hwan Hajoon chết rồi!"

" Trời ơi, cậu ta chết rồi! Chết trong căn nhà hoang, khắp người toàn là máu!"

" Hajoon chết rồi. Đã chết rồi!"

* Bộp*

Hộp quà trong tay Kim Taehyung rơi xuống. Hắn trân người đứng ở cổng trường, nghe mọi người bàn tán về cái chết của Hwan Hajoon.

Tại sao chứ, chỉ có một đêm. Một người đang rất vui vẻ hạnh phúc giờ đây cả mạng cũng không còn nữa.

Tại sao chứ!

Kim Taehyung quay người chạy đi, hắn cứ chạy theo quán, chạy mãi cho đến khi đứng trước một căn nhà lớn.

Jeon gia.

" Jeon Jungkook! Cậu mau bước ra đây gặp tôi."

" Jungkook! Tại sao Hajoon lại chết! Jungkook! Jeon Jungkook!"

" Tại sao.."

Kim Taehyung cứ đập cửa, hắn gào thét lên. Thân thể gầy nhom cứ vì thế mà dần ngã gục xuống. Một lúc sau, có tiếng bước chân đi tới. Kim Taehyung mới chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn xem là ai.

" Cậu là ai?"

"..."

" Vì sao lại biết đến Hwan Hajoon?"

"..."

_______

" Cậu ta đã tỉnh lại chưa?"

" Dạ vừa tỉnh lại, chỉ là do quá kiệt sức thưa lão gia."

" Được rồi, ra ngoài đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta."

" Dạ."

Người giúp việc nhẹ gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Jeon lão từ từ đi đến gần chỗ Kim Taehyung. Hắn cũng nhìn ông, bằng một cặp mắt oán giận.

" Cậu là bạn của Hwan Hajoon?"

"..."

" Theo tôi vừa tìm hiểu được thì cậu là trẻ mồ côi, tên Kim Taehyung đúng chứ?"

"..."

" Thật kiệm lời nhỉ? Được, vậy cậu muốn hỏi tôi điều gì?"

" Vì sao Hwan Hajoon lại chết?"

Jeon lão cười nhạt, ông đưa tay vân vê chiếc nhẫn ngọc lớn ở ngón cái. Lát sau liền không nhìn hắn mà cất lời.

" Jungkook giết nó."

" Ông..."

" Nó muốn xâm hại thằng bé, vì thế nên thằng bé đã nổ súng giết nó."

"..."

Ông lại nhìn Kim Taehyung, sau đó thì kéo hộc tủ bên cạnh mình, lấy ra một tờ chi phiếu mệnh giá cực lớn đưa cho Kim Taehyung.

" Bấy nhiêu...đã đủ để hung thủ trở thành Kim Taehyung chưa?"

" Không bao giờ!"

Kim Taehyung vứt tờ chi phiếu xuống đất, hắn hùng hổ đi ra khỏi căn phòng. Trong lòng hắn kiên quyết rằng sẽ đi đến toà án để kiện cả nhà Jeon gia.

Dù trong tay hắn không có gì cả.

Nhưng hắn vẫn sẽ kiện.

Hắn không tin vào cái lý do mà Jeon lão đã nói.

Không thể nào Hajoon lại làm như vậy. Không thể nào.

Hắn cứ bước đi, cho đến khi nhìn thấy Jungkook.

Cậu đứng trước nhà, ánh mắt không cảm xúc nhìn bông hoa ở dưới chân mình. Những cánh hoa đang bị một con sâu lớn gặm nhấm.

Cậu cứ nhìn bông hoa đó, còn Kim Taehyung cũng vô thức đứng ở đó nhìn cậu.

Bỗng dưng Jungkook đưa chân lên, một phát giẫm lên bông hoa đó. Giẫm nát cả bông hoa lẫn con sâu.

Có lẽ việc làm này của cậu vô cùng bình thường. Cho đến khi Jungkook trừng mắt nhìn xác con sâu ấy và nói.

" Xấu xa. Chết đi."

Đôi mắt của cậu giống hệt như đêm qua, đôi mắt đỏ ngầu và căm phẫn. Không còn là cặp mắt tròn xoe ngây thơ ngày trước nữa.

Lúc này Kim Taehyung mới nhận ra một điều.

Thì ra trong mắt Jeon Jungkook, bất cứ thứ gì xấu xa đều phải chết.

Kim Taehyung chậm rãi lùi lại, hắn từ từ xoay người. Từng bước từng bước quay trở lại căn phòng khi nãy. Jeon lão gia vẫn ngồi ở đó y như lúc nãy. Ông không ngẩng mặt lên nhìn hắn, vừa vân vê chiếc nhẫn ngọc vừa hỏi Kim Taehyung.

" Cậu còn gì muốn nói sao?

" Nếu như tôi chấp nhận. Ông có thể hứa với tôi một chuyện hay không?"

" Là chuyện gì?"

" Jeon Jungkook... sẽ không giết người nữa. Được không?"

Jeon lão dần dần ngẩng mặt lên nhìn hắn.

" Ta không thể hứa với cậu, nhưng ta sẽ cố gắng để thực hiện nó."

" Được. Tôi chấp nhận thoả thuận này."

________

Buổi xét xử kết thúc, Kim Taehyung bị đưa tới ngục giam. Trong lúc bị giải đi, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Đôi mắt tròn xoe ngây thơ ngày trước, vẫn ở đó. Vô cùng xa lạ nhìn hắn.

Jeon lão từ đằng xa cũng nhìn Kim Taehyung một cái, sau đó liền đưa Jungkook vào trong xe.

Kim Taehyung à.

Có ai lại nhìn người hại mình bằng ánh mắt cảm thông kia không?

Hay là vì...

______

" Phạm nhân 1997, lấy cơm."

Kim Taehyung chậm rãi đi rời phía trước cầm phần cơm trên tay. Hắn khẽ cười.

Không phải tốt hơn rồi sao, hắn ở đây cũng đã gần một năm. Ngoại trừ cơn bạo bệnh nửa năm trước, thì mọi chuyện vẫn ổn. Ở đây, có cơm ăn, có chỗ ngủ. Đêm đến cũng không sợ lạnh như ở gầm cầu.

" Nè 1997, vì sao lại phải vào đây?"

" Giết người."

Kim Taehyung cười nhạt trả lời, rồi liền nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình. Sau đó ra ngoài vườn làm cỏ. Ai nấy đều vô cùng cảm thấy người này thật kì lạ. Ít ăn ít nói, làm việc tuy chăm chỉ nhưng lại không muốn nhận được phúc lợi gì.

Nhưng rồi chẳng ai muốn tìm hiểu về hắn làm gì.

Kim Taehyung cứ như vậy ở trong tù. Ngày xuân qua, hạ về, thu sang rồi đông đến. Vậy là cũng đã hai năm hắn ở trong tù. Vì Kim Taehyung cải tạo tốt nên đã được ra tù sớm hơn một năm so với bản án.

" Chúc mừng cậu, hy vọng sau này cuộc sống của cậu sẽ tốt đẹp hơn."

Kim Taehyung mỉm cười, hắn cúi đầu chào người cán bộ một cái rồi rời khỏi. Mặt trời này, con đường này, hàng cây này. Đã lâu lắm rồi hắn mới được nhìn ngắm lại.

Kim Taehyung bắt đầu xin việc làm, cơ duyên gặp được một người anh em giới thiệu cho hắn sang Hồng Kông làm việc. Và đó là khi hắn thay đổi số phận của mình.

" Và vậy là tôi trở thành Kim tổng, được mai mối Hanji làm vợ và gặp lại em."

" Thì ra là vậy."

Jungkook ngồi ở trong lòng Kim Taehyung nghe hắn kể chuyện ngày xưa mà không khỏi cảm phục.

Kim Taehyung đúng là người có ý chí, có nghị lực. Từ một kẻ trắng tay, hắn đã từng bước từng bước vươn lên.

Và hơn hết.

Hắn đã luôn bảo vệ cậu, không phải bây giờ mà là rất lâu trước kia.

Jungkook nắm chặt lấy tay Taehyung, cậu thỏ thẻ.

" Anh...có bao giờ giận em không?"

" Có."

"..."

" Nhưng... tự giận rồi tự tha thứ thôi. Vì tôi yêu em rất nhiều, yêu rất nhiều."

" Cảm ơn, Taehyung.."

Duyên phận gặp nhau là do trời định. Còn yêu em nhiều bao nhiêu thì lại do Kim Taehyung tôi định đoạt.

Không cần biết yêu em thiệt thòi bao nhiêu, chỉ cần biết hiện tại Kim Taehyung tôi ôm lấy em cảm thấy ấm áp nhường nào.

Jungkook, Kim Taehyung tôi yêu em. Yêu đến khi già nua lú lẫn vẫn sẽ không ngừng lại. Chờ cho có kiếp sau, tôi vẫn sẽ tìm gặp em, yêu thương, dung túng, bảo vệ cho em.

" Jungkook, tôi yêu em."

" Tuy hơi sến nhưng mà...em cũng yêu anh."

" Tanie! Thôi đi!"

" Gâu! Gâu gâu!"

" Tại sao đi hưởng tuần trăng mật mà anh lại mang nó theo hả?"

" Thôi mà Jungkook."

" Gâu gâu!"

" Gầm cầu! Nhanh lên! Anh mang theo nó ra gầm cầu ở luôn đi! Đừng có về nhà nữa!"

Kim Taehyung bất lực vác Jungkook về phòng. Có một sự thật là có Tanie thì không có Jungkook, có Jungkook thì không có Tanie.

Còn có cả hai thì không có yên bình mà.

Đến mãi sau này người ta còn lưu truyền lại câu nói.

" Hừ, Tôn Ngộ Không chịu đựng bị núi đè năm trăm năm thì có là gì. Có một Kim Taehyung chịu đựng chiến tranh giữa Jeon Jungkook và Kim Tenten thì còn ghê gớm hơn gấp mấy lần kia kìa."

Vậy đó, cuộc sống của họ cứ ồn ào náo nhiệt như vậy. Nhưng lại vui vẻ hạnh phúc tới trọn đời.

End phiên ngoại đặc biệt.