Chồng Chị

Chương 53: Phiên ngoại 2




Hopemin.

" Hoseok! Cái này là như nào?"

Jimin nhăn nhó nhìn tờ giấy trên tay mình, Jung Hoseok cũng tò mò cầm nó lên đọc thử.

Gửi bạn hiền Hoseok.

Tôi bây giờ phải về quê cưới vợ nuôi con đây. Thương trường hiểm ác đành phải gác lại. Hy vọng bạn hiền vẫn khoẻ để chèo chống nhé.

Goodbye.

Kí tên.

Namjoon.

Cái quái quỷ gì đây, hết Jungkook rồi bây giờ đến cả Namjoon. Họ xem Hoseok là người ở của họ chắc. Còn để lại cả cái 'Paris' này cho Hoseok và Jimin nữa.

Jimin bên cạnh đăm chiêu suy nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn Hoseok.

" Hoseok, hay là..."

Hoseok nhìn Jimin một cái, rồi cũng gật đầu như đã hiểu.

_________

Ngày hôm sau, Jung Hoseok và Jimin tập hợp tất cả anh em lại. Họ mang theo rất nhiều vũ khí mà mọi người đã dùng trước kia. Jung Hoseok chờ đợi họ đến đông đủ, anh ở bên trên ra lệnh cho họ cầm lấy vũ khí của mình lên.

" Anh Jung, anh muốn bọn em làm gì xin cứ nói."

" Phải, bọn em sẽ làm ngay."

" Cứ giao cho bọn em."

Jung Hoseok đưa tay ra trước bảo mọi người cứ bình tĩnh. Một lát sau anh đem ra một cái chảo lớn, bên trong là than đang được nung đỏ nóng rực.

" Chuyện.. chuyện này là sao hả anh Jung?"

" Cái chảo này?"

Jung Hoseok nắm lấy tay Park Jimin từ từ đi tới trước mặt họ.

" Mọi người cứ bình tĩnh và nghe tôi nói."

" Vâng!!"

" Kể từ ngày hôm nay... chúng ta sẽ chính thức giải tán."

" Sao? Là sao hả anh Jung?"

Mọi người nháo nhào cả lên. Ai ai cũng tranh nhau muốn biết lý do.

" Là sao chứ? Tại sao chúng ta lại giải tán?"

" Có chuyện gì sao anh Jung? Xin hãy nói với bọn em."

" Phải đó, chúng ta sẽ cùng giải quyết."

Jung Hoseok chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

" Không có việc gì cả, chỉ là bây giờ tôi muốn mọi người hãy sống một cuộc sống khác. Tốt hơn."

" Nhưng bọn em chỉ muốn đi theo các anh."

" Phải!"

" Chúng ta là anh em mà!"

Jung Hoseok nắm chặt lấy tay Jimin hơn. Y cũng cảm nhận được, y biết là hắn không nỡ. Biết bao năm qua, đây là những anh em đã cùng hắn vào sinh ra tử. Nói bỏ là bỏ được sao.

Jimin bước lên một bước, y chậm rãi nói.

" Tình anh em thì mãi mãi vẫn còn đó, đâu nhất thiết phải đi theo thì mới là anh em. Các cậu có thể làm bạn, gọi một cuộc gọi hỏi thăm, hôm nào đến nhà dùng bữa cơm. Chúng ta vẫn có thể bên nhau, vẫn có thể là gia đình."

Mọi người im lặng nghe Jimin nói.

" Anh Hoseok chỉ muốn mọi người có một cuộc sống tốt hơn mà thôi. Chuyện chúng ta làm dù sao cũng là phạm pháp. Hôm nay không sao nhưng chưa biết được ngày mai. Chi bằng dừng lại bây giờ. Sau này sẽ không phải hối tiếc."

Jimin mỉm cười, y nhìn Hoseok một cái rồi tiếp tục nói.

" Anh Hoseok đã sắp xếp cho mọi người cả rồi. Giờ đây, chỉ còn tâm ý hoàn lương của mọi người mà thôi."

Hoseok cũng lên tiếng, anh chỉ vào cái chảo thân nung kia mà nói với mọi người.

" Nếu ai muốn hoàn lương, hãy vứt vũ khí trong tay mình vào cái chảo than nóng này. Như là chấm dứt cuộc sống dao súng. Chúng ta vẫn mãi là anh em."

Mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn khẩu súng trên tay mình. Họ chần chừ một chút. Gần nửa đời người họ sống trong chém giết tranh giành, bây giờ buông bỏ cuộc sống này. Liệu có được không.

Bỗng có một người từ bên trong đám đông bước ra. Cậu ta mỉm cười nhìn Jung Hoseok một cái rồi vứt khẩu súng vào trong chảo than.

" Anh Jung, em muốn cưới vợ rồi."

Jung Hoseok bước tới vỗ vai chàng trai, gã bật cười.

" Được, nhân viên sửa chữa ô tô được không?"

Chàng trai ấy mỉm cười nhìn Hoseok, sau đó liền cúi mặt trước anh.

" Cám ơn anh Hoseok. Sau này em vẫn có thể đến nhà anh dùng bữa cơm chứ?"

" Đương nhiên."

Chàng trai ấy cúi mặt một lần nữa, rồi nhìn Hoseok và Jimin một cái cho thật kĩ. Sau đó liền xoay mặt rời đi.

Một cuộc sống mới đã được mở ra.

Một lúc sau, cả đám đông chợt nháo nhào. Họ bước tới, lần lượt vứt vũ khí của mình vào bên trong cái chảo nóng.

" Anh Jung, em muốn rước mẹ về chăm sóc."

" Anh Jung, em muốn mở một tiệm mì nhỏ."

" Anh Jung à, em muốn nuôi con rồi. Phải tìm vợ để sinh con thôi."

Tất cả mọi người đều muốn hoàn lương.

Ngày hôm đó, tiếng cười nói vang lên khắp cả ngôi nhà. Jung Hoseok cuối cùng cũng đã giúp họ sắp xếp chu toàn cho cuộc sống mới. Hy vọng họ sẽ sống thật tốt.

_________

Sáng hôm sau, Hoseok nắm chặt lấy tay Jimin đứng trước sân bay.

" Anh à, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến."

" Em vui không?"

" Vui chứ, ước mơ cùng nhau đi khắp thế gian của hai đứa mình đã được thực hiện. Đây là khi em vui nhất, hạnh phúc nhất."

Jung Hoseok ôm lấy Jimin, nhẹ nhàng hôn vào trán y một cái. Gã xoa xoa lưng Jimin, giọng nói trầm ấm cất lên.

" Jimin, xin lỗi em."

" Tại sao lại xin lỗi em?"

" Trước giờ anh chỉ lo cho anh em, bỏ mặc em không lo lắng. Chắc em buồn lắm."

Jimin nắm lấy cánh tay Hoseok, bàn tay này hắn đã dùng để giữ chặt lấy Jimin suốt bao năm qua.

Phải, vì tình nghĩa giữa Jungkook và Hoseok, Namjoon nên nhiều năm qua gã đã luôn gồng gánh chống đỡ mọi việc. Đôi khi còn không có thời gian quan tâm đến những lời hứa hẹn của mình và Jimin trước kia.

Nhưng dù vậy, Jung Hoseok đối với Jimin vẫn luôn là yêu và thương. Y bao năm qua chưa bao giờ phải chịu những buồn bã hay cô đơn. Jung Hoseok vẫn luôn bên y, luôn quan tâm lo lắng cho y.

" Em hiểu lòng anh mà, em không trách anh. Những việc anh làm, sẽ luôn có em bên cạnh để ủng hộ cho anh."

" Jimin, cảm ơn em rất nhiều."

" Giữa chúng ta mà còn phải cảm ơn sao? Giờ đây Jungkook đã có thể sống hạnh phúc, anh Namjoon cũng tốt rồi. Em rất vui, giờ đây hai chúng ta đã có thể thực hiện lời hứa trước kia rồi."

Jung Hoseok gật đầu, anh nắm tay Jimin, dắt y bước lên máy bay.

Jimin, dù tôi có tốt đẹp hay xấu xa. Em vẫn ở bên cạnh tôi. Bao nhiêu thời gian qua, tấm lòng em dành cho tôi vẫn mãi không thay đổi. Đủ để tôi cảm thấy tình cảm mà mình dành cho em thật không uổng công.

Cảm ơn em vì đã đến bên tôi.

" Park Jimin, anh hứa sẽ yêu em đến trọn đời."

" Còn em sẽ suốt đời ở bên cạnh anh, Jung Hoseok của em."

End phiên ngoại 2.