" Kim tổng, có người muốn chuyển máy gặp ngài."
Kim Seok Jin gương mặt điềm nhiên ngước lên nhìn người trợ lý trước mặt mình. Kim Taehyung hiện tại không có ở đây, anh đành phải nhận cuộc gọi thay cho hắn. Dù sao chuyện này cũng xảy ra không ít lần, lại được Kim Taehyung cho phép nên người trợ lý liền chuyển điện thoại vào phòng cho Seok Jin nghe máy rồi yên tâm rời khỏi.
" Alo, cho hỏi là ai vậy?"
" Tôi đã nói là cho tôi gặp Kim Taehyung!"
" Nếu có lý do hợp lý tôi sẽ chuyển máy cho Kim tổng."
" Cậu là cái thá gì mà dám hỏi chuyện?"
" Tôi là thư ký riêng của Kim tổng. Kim Seok Jin."
" Jin?"
" Sao thế? Nếu anh thật sự không có chuyện quan trọng thì tôi xin cúp máy."
" Khoan đã, Jungkook mất tích rồi. Cậu mau báo cho Kim Taehyung nhanh chóng đến Paris."
Jin nghe tới việc Jungkook gặp chuyện thì liền sốt sắng. Anh hơi gấp gáp hỏi lại đầu dây bên kia.
" Sao chứ? Nhưng.. nhưng anh là ai? Làm sao tôi có thể tin được anh?"
" Cứ nói với Kim Taehyung tôi.. là Kim Namjoon."
Kim Seok Jin sau khi buông điện thoại ra liền ngơ ngác như người mất hồn. Cái quái gì đang diễn ra vậy. Hai cú sốc trong một lúc.
Kim Taehyung lúc này vừa ký xong hợp đồng, bước vào bên trong lại thấy được cảnh Kim Seok Jin đứng như trời trồng bên cạnh cái điện thoại bàn. Hắn thấy vậy liền cất tiếng gọi anh.
" Jin."
"..."
" Seok Jin."
" ..."
" Kim Seok Jin!"
" Ôi mẹ ơi Kim Namjoon!"
" Cậu nói cái quỷ gì vậy?"
Kim Taehyung nheo mắt nhìn Seok Jin, rồi lại lắc đầu khó hiểu đi lại phía bàn làm việc của mình. Ngồi trên cái ghế xoay êm ái, hắn mệt mỏi thả người tựa lên ghế nghỉ ngơi. Kim Seok Jin lúc này mới giật mình lên tiếng.
" Chết quên mất!"
" Lại gì nữa?"
" Kim tổng, có người báo tin Jungkook bị mất tích rồi. Bảo ngài mau đến Paris gấp."
Kim Taehyung nghe đến đây thì liền căng thẳng đứng phắt dậy.
" Là ai nói?"
" Kim..Kim Namjoon."
Kim Taehyung vừa nghe đến tên Kim Namjoon thì đã chắc chắn đây là sự thật. Hắn vơ lấy cái áo khoác của mình đi vội ra ngoài, Kim Seok Jin thấy vậy cũng liền gấp gáp chạy theo. Hắn bảo anh chở hắn về lại Kim Gia, Kim Taehyung đi vào trong mang theo chút đồ cần thiết cùng một khẩu súng ngắn. Sau đó liền ra lệnh cho Jin chở mình đến sân bay, đặt vé cho chuyến bay sang Paris trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này khi đang chờ đợi ở sân bay, Kim Taehyung mở chiếc máy tính của mình ra xem thử. Hắn nhìn thấy từ tài khoản gmail của mình có gửi đi một tin nhắn. Kim Taehyung đọc xong nội dung tin nhắn thì liền hiểu ra được vấn đề.
Jungkook vì tin tưởng hắn mà lơ là cảnh giác.
Chết tiệt! Hắn nhất định sẽ không để cho kẻ đó yên ổn, vì đã dám lợi dụng tình cảm của Kim Taehyung dành cho Jeon Jungkook.
____________
Lão Kang hớn ha hớn hở ngồi trên chiếc xe đắt tiền của mình, chiếc xe chở lão đang chạy dọc theo sườn núi để đi đến một vùng đất hoang sơ hẻo lánh. Nơi sẽ diễn ra một cuộc trao đổi hàng trắng số lượng lớn.
Jeon Hanji đã tiết lộ cho lão ta biết về việc Kim Taehyung sẽ có một cuộc giao hàng ở đây. Tất cả cũng là do ả ta đã theo dõi được những dữ liệu ở máy tính của hắn. Một bí mật làm ăn để đổi lấy sự hỗ trợ từ lão.
Cả hai bên đều rất vui vẻ hợp tác với nhau.
" Kang tổng, lần này chúng ta lời to rồi. Vừa giết được cái gai trong mắt Jeon Jungkook. Vừa có được một mớ hàng lớn cho vào túi."
Lão Kang ngồi phía sau nghe được lời của tên tài xế thì liền bật cười sảng khoái. Phải chăng, lần này lão ta thật sự quá lời. Từ đâu xuất hiện một con đàn bà cho lão biết quá nhiều bí mật động trời, lại còn giúp lão tiêu diệt đi cái đinh kia. Không phải là lão Kang quá may mắn rồi hay sao.
" Kang tổng, sau khi giải quyết được Jeon Jungkook rồi thì tiếp theo nên làm thế nào với chị em Jeon Hanji đây?"
" Giết đi."
" Giết ạ?"
" Ừm, ả ta và thằng em trai vô dụng của ả đã biết được quá nhiều thứ. Kẻ biết được càng nhiều, sẽ là mối hoạ càng lớn. Không nên để lại làm gì."
" Dạ, Kang tổng."
Người tài xế mỉm cười như đã hiểu, Jeon Hanji cho dù có đi đến đâu thì vẫn là như vậy, vẫn là thứ để người khác lợi dụng, khinh bỉ. Vẫn là con đàn bà ngu ngốc, phiền toái. Lão Kang vân vê chiếc nhẫn to lớn trên ngón trỏ, vừa cười vừa trầm giọng nói.
" Có điều, ả ta cũng được việc lắm chứ. Hahaha!"
______________
Đến được Paris cũng là gần nửa ngày sau. Kim Taehyung và Kim Seok Jin không nghỉ ngơi mà ngay lập tức chạy đến chỗ hẹn của Kim Namjoon hẹn hắn từ trước đó.
Nhưng kỳ lạ thay khi nơi này lại là bệnh viện.
Bước vào căn phòng trắng tinh, bên trong có mặt của tất cả mọi người. Ami cùng Yoongi ngồi trên giường bệnh, bên cạnh còn có một cô gái mặc áo bệnh nhân. Jimin, Hoseok và Namjoon đều ngồi ở ghế sofa bên trái.
Hắn không ngần ngại đi vào trong, nhìn về hướng Kim Namjoon mà cất giọng hỏi.
" Chuyện này xảy ra vào tối qua?"
" Sao cậu biết?"
Kim Taehyung không nói gì, hắn bước tới đặt chiếc máy tính lên trên bàn, xoay màn hình về phía Kim Namjoon rồi mở ra mục tin nhắn được ai đó gửi tới Jungkook vào tối qua cho anh xem. Namjoon nhìn thấy tin nhắn thì cũng hiểu ra, anh cau mày có chút tức giận.
Kẻ này thủ đoạn cũng không đơn giản.
Kim Taehyung lúc bấy giờ mới liếc mắt về phía chiếc giường bệnh. Một cô gái có gương mặt hiền lành, mái tóc dài đen mượt rũ xuống hơn nửa lưng. Trông thật quen thuộc.
Cô ấy có lẽ cũng chính là nhân vật chính cho cuộc gặp mặt hôm nay, lý do hắn phải đến bệnh viện này. Kim Taehyung trầm giọng hỏi.
" Cô ấy là ai?"
" Là người đi cùng Jungkook sang Pháp ở cùng với thằng bé. Và cũng là người phát hiện ra việc Jungkook bị bắt đi."
Yoongi nhẹ giọng trả lời. Ume bên cạnh được Min Yoongi ra hiệu rằng hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe thì liền gật đầu lên tiếng.
" Tôi không rõ có phải thiếu gia bị bắt đi hay không, vì tôi không nhìn thấy cậu ấy vào tối qua. Nhưng xe của thiếu gia đã đỗ ở trước cửa nhà lúc đó, còn có cổng nhà đã được mở ra, chỉ có mình tôi và thiếu gia mới biết được mật khẩu mà thôi. Lúc tôi đi ra ngoài, đã nhìn thấy gần chục người nằm chết ngoài sân, cách ăn mặc có lẽ là vệ sĩ của thiếu gia. Lúc tôi đi ra bên ngoài tìm thiếu gia, thì có một kẻ đã xông tới muốn siết cổ tôi từ phía sau. Tuy không nhìn thấy được mặt của kẻ đó, nhưng tôi chắc chắn đó là Jeon Ganwon vì giọng nói của cậu ta tôi không bao giờ nhầm lẫn được."
" Được rồi, cảm ơn cô. Hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước đã."
Min Yoongi nghe Ume kể xong mọi chuyện thì liền đỡ cô nằm xuống. Kim Taehyung tiếp thu tất cả mọi thông tin cũng đã hiểu được thêm chút ít.
Tiếp cận được máy tính của hắn, không ai khác ngoài Jeon Hanji. Bắt cóc, giết người diệt khẩu thì là Jeon Ganwon. Âm mưu trả thù à?
Nhưng một mình hai người bọn chúng thì không đủ. Vệ sĩ được phái theo Jungkook không phải loại tầm thường, muốn trừ khử được họ thì chỉ có cách là tìm ra được những tên vệ sĩ cao cấp hơn. Nhưng khả năng của chị em Jeon Hanji chắc chắn là không thể. Ngoại trừ việc có ai đó đang chống lưng cho ả.
Kim Taehyung nhếch môi cười nhẹ, để xem hắn tóm gọn bọn chúng như thế nào đây.
" Con đàn bà đê tiện, tôi sẽ băm cô ra thành tro!"
Bàn bạc xong mọi kế hoạch thì tất cả cũng tản nhau ra để về nhà. Kim Taehyung bảo Jin hãy về khách sạn lần trước khi họ đến đây đã ở mà thuê phòng nghỉ ngơi, còn hắn thì đi lo một số thứ để đón vài 'người anh em thân thiết' của mình sang Paris giúp việc.
Lúc này khi Jin đang lúi húi tìm taxi thì từ đằng xa một chiếc xe sang trọng chạy đến đỗ ngay trước mặt anh. Người bên trong hạ cửa kính xuống đưa mặt ra nói chuyện với anh.
" Chào Jin."
" À, chào..Namjoon"
" Tôi đưa cậu về được chứ?"
" Chắc không cần phiền cậu đâu."
" Đường này thời điểm hiện tại rất khó để bắt xe, tôi nghĩ cậu sẽ đợi lâu lắm đấy."
" Tôi..à vậy thì cảm ơn."
Trong xe, cả hai đều im lặng không nói gì. Kim Namjoon tập trung lái xe, còn Kim Seok Jin thì giả vờ ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ để bớt cảm giác ngại ngùng. Bất ngờ Namjoon lên tiếng trước.
" Cậu khác xưa nhiều quá đó Jin."
" Sao..sao hả?"
" Cậu xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, thật hồ đồ khi lúc nhỏ tôi chê cậu xấu xí nhỉ."
Namjoon cười cười nói, Kim Seok Jin bên cạnh cũng nhẹ nhàng trả lời.
" À.. cảm ơn. Cậu cũng khác xưa rất nhiều."
" Thật sao?"
" Ừm, cậu trông thành đạt và tri thức hơn."
Cả hai một câu qua một câu lại, cuối cùng cũng đến khách sạn mà Jin muốn thuê phòng. Anh bước ra khỏi xe vẫy tay chào Namjoon một tiếng rồi xoay người định đi vào trong. Bỗng nhiên Namjoon đưa tay ra ngoài cửa sổ kéo tay anh lại hỏi một câu.
" Jin..."
" Còn gì nữa à Namjoon?"
" Chuyện hôn sự trước kia, bây giờ tiếp tục được chứ?"
" Hả?!!"
End45.