Chồng Chị

Chương 39 : 7 days together




Ngày 6 : làm nông dân (2)

Cả ngày hôm đó Jungkook sau khi đi hái ngô, thì lại cùng cả nhà nướng ngô. Hơn nữa bữa ăn của buổi chiều, cũng được giao lại cho Kim Taehyung và Jungkook làm.

Jungkook nhìn con cá còn đang tung tăng bơi lội trong cái chậu nước lớn mà tái xanh cả mặt.

Xem kìa, nó thậm chí còn không có chân. Cả người láng bóng trông ghê chết đi được.

Kim Taehyung bên cạnh nhìn thấy Jungkook đang dùng cặp mắt dè chừng, kĩ càng quan sát con cá, hắn đây còn tưởng là cậu đang chuẩn bị chiến lược đánh trận nên mới quan sát kẻ thù như vậy chứ.

Xem nào, Jeon Jungkook hình như không hề thích động vật.

Mãi một lúc sau, bữa ăn cũng được dọn lên. Kim Taehyung coi vậy mà giỏi giang đến lạ, hắn thuần thục trong nấu nướng, những món ăn được bày ra trông vô cùng bắt mắt và thơm lừng.

Gia đình bắt đầu cùng nhau ăn bữa ăn đơn giản nhưng đầy dinh dưỡng ấy. Ông nội vừa ăn vừa giao việc làm cho Jungkook cùng Kim Taehyung, ngày mai cả hai sẽ giúp ông chăn đàn vịt, dẫn chúng ra sông kiếm ăn, đến chiều thì dẫn chúng về. Kim Taehyung đương nhiên vui vẻ đồng ý, còn Jeon Jungkook thì ngồi bên cạnh mặt mũi méo mó.

Giờ thì hay rồi, Jeon Jungkook thảm đến mức phải đi chăn vịt luôn.

_________

Sáng hôm sau, cả nhà thức dậy sớm, cùng nhau ăn sáng xong xuôi thì tất cả mọi người ai nấy cũng đều bắt tay vào làm công việc của mình. Jungkook cùng Taehyung dắt một đàn vịt khoảng chừng hơn cả trăm con đi ra bờ sông. Đám vịt trông vậy mà cũng dễ nghe dễ bảo, đuổi đi đâu thì liền dắt nhau đi về đó. Xem chừng sau này phá sản, Jungkook cũng có thể về quê chăn vịt nuôi sống bản thân mình.

Đưa đám vịt ra bờ sông, để chúng lội trên nước kiếm ăn. Kim Taehyung nắm tay dắt Jungkook đi tới ngồi dưới một bóng cây mát rượi để nghỉ ngơi. Nhìn phong cảnh trước mắt, toàn là cây cối, chim chóc bay lượn lờ. Không có lấy một toà nhà nào cao lớn. Thật yên bình và thư giãn. Jungkook chợt hỏi.

" Anh biết nấu ăn hả?"

" Lúc trước ở Hồng Kông, khi tôi còn lang thang và chưa được lão đại nhận vào. Tôi từng phụ bếp ở một nhà hàng nhỏ, học hỏi được chút ít."

" Vậy sau đó?"

" Sau đó một năm tôi gặp được lão đại, ông ấy nói tôi làm được việc liền nhận tôi về dạy dỗ. Tôi theo ông ấy được vài năm thì ông qua đời, anh em tin tưởng nên nâng tôi lên làm lão đại. Từ đó Kim Taehyung tôi trở thành một ông chủ Hồng Kông."

Jungkook gật gật đầu tán thưởng cho năng lực và vận may của hắn. Sau đó cậu ngẫm nghĩ thêm điều gì mà lại tiếp tục hỏi hắn.

" Vậy còn con quỷ nhỏ kia?"

" Con nào?"

" Con quỷ đen xì, anh mua nó khi nào?"

" Là Tanie không phải đen xì, tôi mua nó được tầm ba năm trước, khi nó còn bé tí."

Jungkook trề môi, mua làm gì không biết. Con quỷ gì mà khó dạy khó ưa, hại cậu không bao giờ hết bực bội.

" Anh không được xem nó là con nữa."

" Tại sao?"

" Không tại sao cả."

" Vậy thì xem là gì bây giờ?"

" Bạn, người ở, ăn bám hay tất cả cái gì đó không liên quan tới anh."

" Không được, tôi đã ký tên xác nhận sẽ làm chủ nuôi của nó, nó cũng đã vào ở nhà tôi, là người nhà tôi rồi."

" Vậy, cùng lắm là em trai thôi."

" Được được, em trai vậy."

Kim Taehyung vừa cười vừa xoa đầu Jungkook nói. Cả hai ngồi đó nói chuyện qua lại đến xế chiều. Kim Taehyung bảo Jungkook lùa đàn vịt đi trước, còn hắn đi rửa dép cho cậu rồi theo sau.

Jungkook đang thẫn thờ lùa lũ vịt về thì đột nhiên có kẻ chặn đường cậu lại. Ba con ngỗng to lớn không biết từ đâu xuất hiện, chúng dàn trận đứng trước mặt Jungkook. Cậu cũng không thèm để ý mà tránh sang một bên tiếp tục đi, nhưng mấy con ngỗng đó không vừa chút nào, Jungkook tránh sang bên nào thì chúng liền chặn lại bên đấy.

" Gì đây? Muốn gì hả lũ quỷ?"

" Quéttttr!"

" Gì? Tụi mày láo nhỉ, chỉ có ba thằng mà dám ra vẻ à? Nhìn xem tao có tận năm trăm anh em đây này."

Jungkook quát lên một tiếng, nhưng cậu càng quát thì mấy con ngỗng này lại càng gào lại. Sao mà đáng ghét y như con quỷ nhỏ ở nhà vậy không biết. Jungkook muốn bước tới để cho chúng nó một trận thì con ngỗng to nhất liền nhảy bổ tới mổ vào đầu gối cậu một cái đau điếng.

" Yahhh! Tức chết được. Tụi bây đâu lên!"

Cái đám vịt bị lùa tới phía trước mà đá nhau tơi bời với ba con ngỗng. Jungkook đứng phía sau vừa chửi vừa la hét. Chúng nó dám đụng vào Jeon Jungkook là chúng nó ngu dại rồi.

Kim Taehyung cầm đôi dép được rửa sạch sẽ đang từ tốn đi về. Nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, linh cảm của hắn mách bảo lại rằng có chuyện chẳng lành. Kim Taehyung vội quăng luôn đôi dép chạy nhanh về phía trước.

Trời ơi khung cảnh là một mớ hỗn loạn. Khắp nơi toàn là lông vịt bay tứ tung, còn Jungkook và bác chủ nhà nào đó thì đang đứng cãi nhau inh ỏi. Hắn vội lao tới kéo Jungkook về phía mình.

" Jungkook, em gây ra chuyện gì vậy?"

" Anh xem xem, mấy con quỷ kia dám cắn tôi! "

" Con gì?"

" Không biết! Nhưng tôi nhường đường cho nó rồi, mà nó vẫn thích gây chuyện với tôi. Nó cắn vào chân tôi đây nè!"

" Được rồi được rồi, em bình tĩnh đã, để tôi xem."

Kim Taehyung cúi người xuống kéo ống quần lên xem xét vết thương của Jungkook. Bà chủ nhà kia thấy hắn tính tình điềm đạm liền lên giọng trách móc.

" Cậu xem, tôi nuôi ngỗng là để giữ nhà. Thằng nhóc này lại không biết đuổi chúng đi, bảo lũ vịt đá gần chết mấy con ngỗng của tôi rồi."

" Em ấy còn nhỏ, mong bác bỏ qua cho."

Kim Taehyung cười khổ nói với bà ấy. Rồi hắn quay lại kéo ống quần lên tới đầu gối của Jungkook. Kim Taehyung bất ngờ há hốc mồm ra mà kinh ngạc. Một vết bầm lớn ở đầu gối Jungkook, còn có chút rươm rướm máu.

" Còn nhỏ cái gì? Đúng là giặc trời, cậu coi mà dạy dỗ lại..."

" Yahh cái bà kia! Bà nuôi ngỗng kiểu gì mà lại thả rông như vậy hả? Xem chúng nó cắn Jungkook của tôi đây này! Em ấy mà bị gì thì bà có đền nổi cho tôi không hả?"

" Gì.. gì chứ?"

" Tôi không chặt cổ cái bọn ngỗng đó là may rồi nhé. Còn có lần sau thì các người không yên với tôi đâu!"

Kim Taehyung nói rồi liền vác Jungkook lên vai mà đi về. Hắn không để cho bà chủ nhà kia kịp trả lời câu nào, nguyên một bầy vịt cũng bỏ lại đó không thèm dẫn về luôn. Ông nội phen này lỗ to rồi.

_______

" Bọn cháu xin lỗi, bọn cháu sẽ đền lại một đàn vịt khác."

Kim Taehyung thở dài nói với ông nội, Jungkook ở bên cạnh cũng im lặng ngồi đó lắng nghe. Ông nội không hề tức giận, ông chỉ cười cười bảo là không sao cả. Rồi ông quay sang hỏi Jungkook.

" Jungkook, chân con còn đau không?"

" Không còn đau lắm.."

" Vậy là được rồi, nào đây là thuốc gia truyền nhà ông, bôi vào sẽ giảm đau. Cháu giữ lấy mà bôi vào vết thương đi."

Kim Taehyung cúi đầu cảm ơn rồi nhận lấy lọ thuốc nhỏ. Hắn nói thêm vài câu nữa rồi dắt tay Jungkook đi vào trong phòng. Hắn đặt cậu ngồi ở trên giường, để đầu gối cậu gác lên đùi hắn.

Kim Taehyung mở nắp lọ thuốc ra, dùng ngón tay quệt một ít thuốc thoa thoa lên phần vết thương bầm tím của cậu. Jungkook hơi nhăn mặt vì đau. Kim Taehyung nhìn thấy vậy thì cười cười, hắn hỏi cậu.

" Bị có một tí mà đau rồi à?"

" Đau chứ sao không đau."

" Bọn mua hàng trắng luôn là bọn nham hiểm. Dao súng lúc nào cũng mang theo bên mình. Em chưa bao giờ bị thương à?"

" Không có, trước giờ toàn là anh Namjoon ra mặt thay cho tôi giao hàng. Còn đàm phán thì có Jimin và Hoseok. Lần đầu tiên tôi bị bắn cũng là lần anh gặp Namjoon."

Kim Taehyung thoa xong thuốc thì bỏ cái lọ nhỏ xuống. Hắn chồm tới gần mặt Jungkook, hôn nhẹ lên mũi cậu một cái.

" Tôi biết em yêu tôi nhất mà."

" Mơ đi, mà sao anh dám hôn tôi. Tự tiện quá nhỉ?"

Kim Taehyung không nói gì, trực tiếp vác Jungkook lên vai đi vào phòng tắm.

" Gì vậy? Anh mau thả tôi xuống!"

" Trễ rồi, đi tắm, ăn cơm rồi còn ngủ nữa. Mai chúng ta về lại Seoul."

" Anh! Mau đi ra ngoài!!!"

End39.