Chồng Chị

Chương 31




Jeon Jungkook tàn nhẫn, độc ác hay điên loạn bao nhiêu trong mắt thế nhân? Cậu không cần biết, chỉ thấy được ngày hôm đã hả dạ vô cùng. Nhìn Jeon Ganwon gương mặt thản thốt, cả cơ thể lăn xuống từng bậc từng bậc thang thì cậu đã cảm thấy hài lòng rồi.

" Jeon Jungkook, đáng ra mày không nên sinh ra trên đời này."

" Jeon Jungkook, đồ thừa thãi tại chính cả căn nhà của mình."

" Kể từ lúc tao chào đời, thì mày đã không còn là cái thá gì nữa rồi."

" Tao! Sẽ lấy đi tất cả của mày, Jeon Jungkook."

Ngày hôm nay, Jungkook đã kết thúc được câu chuyện với mối thù gần hơn hai mươi năm.

Jungkook mỉm cười bước qua cơ thể bất động của Jeon Ganwon, cậu thản nhiên đi qua những ánh mắt đầy sợ hãi kìa mà rời khỏi.

Thậm chí, là lạnh nhạt bước qua Kim Taehyung.

Hắn không ngăn cản được cậu, sự căm phẫn và tức giận này.

Kim Taehyung không nói gì, cũng không đuổi theo. Hắn lặng lẽ nhìn Jungkook dần dần rời khỏi, nhìn cậu bước lên chiếc xe rồi chạy khuất đi.

______

Jungkook không đến lễ tang của Jeon lão.

Cũng không một nén nhang dành cho ông.

Ông ta sống trong một vỏ bọc của sự lương thiện và nhân hậu quá lâu rồi. Cuộc sống của ông luôn là lợi dụng và vứt bỏ. Giờ đây, Jungkook cũng không còn gì luyến tiếc nữa. Cậu biết, ông ta yêu thương cậu là thật, nhưng lợi dụng cậu cũng là thật. Cậu biết trước đây, ông từng muốn chiếm lấy vị trí của cậu ở Paris, vì vậy mới tìm cách khiến cậu an phận ở lại Hàn Quốc, làm ông chủ nhỏ của FY.

Bấy nhiêu đó, Jungkook đã không còn xem ông ta là cha nữa.

Mọi thứ hôm nay ông ấy dành cho cậu, cũng chỉ vì đã nhìn thấy được quả báo trước mắt mà mình đang phải nhận lấy.

Jungkook đứng trước Jeon Gia, căn biệt thự uy nga tráng lệ trước đây giờ đã đầy hoang tàn. Bởi vì người làm ở đây từ lúc Jeon lão nhập viện thì cũng rời khỏi hết cả rồi. Những cây cỏ nơi đây không ai chăm sóc nên đã khô héo hết. Cả toà nhà lớn tối om, hiu quạnh.

Jungkook từng muốn tu sửa lại nơi đây như lúc mình còn nhỏ, lúc mình còn vui chơi cùng mẹ. Nhưng rồi cậu đã từ bỏ, vì cảm thấy nó thật vô nghĩa.

Sửa chữa làm gì, khi bà ấy cũng chẳng còn ở đây.

Jungkook chầm chậm bước qua cánh cổng lớn, mọi thứ ở đây giờ trông thật thảm hại. Jungkook bước vào căn nhà, bên trong vô cùng rộng rãi, nhưng lại vắng tanh. Lạnh lẽo đến lạ.

Jungkook trở về phòng mình, cậu mệt mỏi nằm xuống giường. Căn phòng tối đen, bụng lại đói meo. Jungkook khó chịu ngồi dậy, bỗng cậu nhìn ra cửa sổ. Có một màu sắc khác ngoài những màu đen kịt của đám cây cỏ khô héo trong vườn kia.

Một bông hoa, màu vàng rực rỡ, vẫn đang cúi đầu.

Bông hoa hướng dương đó, sống sót lại giữa một khoảng chết chóc. Kiên trì chờ mặt trời xuất hiện để lại ngước mặt dõi theo.

Jungkook chau mày nhìn xuống dưới, cái cây đã khô héo đến gần hết cuống hoa, những cái lá tàn tạ, rách nát đang chực chờ rơi xuống. Vậy mà cái bông hoa đó vẫn cứ cố chấp nở to như vậy, thật ngu xuẩn, thật đáng ghét.

Jungkook kéo rèm cửa lại, cậu đi đến chiếc giường nằm xuống nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ.

_____

" Kim tổng, giờ nên làm gì tiếp theo."

" Tôi vẫn đang suy nghĩ."

" Jeon Jungkook đúng là gan to bằng trời, lại dám làm vậy trước mặt bao nhiêu người. Nếu lỡ cảnh sát nhúng tay vào thì rắc rối to."

Kim Taehyung nheo mày nhìn vào những bài báo đang lũ lượt được đăng lên với tiêu đề " Jeon Gia và những sóng gió liên tục ập tới." Hắn thở dài một tiếng, gương mặt lãnh đạm đầy mệt mỏi, hắn ngã người ra sau ghế, tay đưa lên xoa xoa hai bên thái dương. Kim Seok Jin ngồi bên cạnh chăm chú lái xe cũng không thể không quan tâm, anh lại nói.

" Kim tổng, hay là bỏ đi. Cậu ấy vẫn không thể thay đổi, vẫn ngang bướng như vậy."

" Không, em ấy...đã giữ tôi lại."

" Giữ lại?"

" Phải, và lúc đó tôi đã hứa rằng sẽ không bỏ rơi em ấy nữa... vĩnh viễn."

" Vậy còn chuyện ngày hôm nay, phải giải quyết như thế nào?"

" Jin, làm giúp tôi một vài việc."

" Vâng."

Chiếc xe mang theo một sự suy tư chạy về xa phía xa tít. Đêm đó, có hai người nhớ về nhau, trằn trọc không sao yên giấc. Nhớ về hơi ấm của nhau, nhớ thật nhiều.

_____

Sáng hôm sau, Jungkook tay ôm cái bụng đói meo, hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn ra bên ngoài.

Cái quái quỷ gì đây?

Đám phóng viên nhiều như lũ đang đứng trước cổng cậu, ánh đèn chụp hình cứ chớp nháy mãi không thôi. Có một số người còn gào thét tên cậu để hy vọng cậu gặp họ phỏng vấn. Vì Jeon Gia nằm ở đường lớn, nên khi cái đám phóng viên không sợ chết chỉ sợ không moi móc được kia làm loạn trước nhà, xe cộ cũng bị làm cho ùn tắc lại.

Một khung cảnh hỗn loạn như chưa từng có.

" Không lẽ bắn cho mỗi đứa một viên chứ!"

Jungkook nghiến răng nói, đầu tức đến muốn bốc khói. Không có ai nói với chúng là đừng nên chọc tức Jeon Jungkook à?

" Em bế tắc rồi."

Cái giọng này? Jungkook xoay người lại, cậu hơi ngạc nhiên nhìn Kim Taehyung đang đứng trước mặt mình. Khung cảnh bên ngoài hỗn loạn như vậy, hắn vào đây bằng cách nào chứ?

" Tôi đi trực thăng tới."

Chưa đợi Jungkook hỏi, Kim Taehyung đã nhàn nhạt nói. Hắn bước tới thản nhiên ngồi trên giường của Jungkook. Cậu cau mày không hài lòng, đi tới kéo mạnh vai áo hắn.

" Ra ngoài."

" Tại sao?"

" Không tại sao cả, chỉ là tôi không thích."

" Mặc em, tôi muốn ở đây."

Jungkook nhìn thấy bộ dạng nhởn nhơ kia của Kim Taehyung thì liền muốn đấm cho hắn vài phát ngay lập tức. Cậu kéo mạnh áo hắn, gân cổ lên mà quát.

" Tôi nói anh ra ngoài."

" Không."

" Mau ra ngoài!"

" Không!"

" Kim Taehyung!"

" Chồng nghe nè."

" Anh!"

Kim Taehyung cười cười, hắn nắm lấy cổ tay Jungkook xoa xoa. Cậu càng tức giận hơn mà trừng mắt nhìn hắn. Kim Taehyung thấy vậy liền mở miệng nói.

" Sao hả? Đừng có trừng mắt lên. Tôi đây đã phải chịu đựng em như vậy đấy. Em còn bướng bỉnh hơn thế cả trăm lần."

" Ai mượn anh chịu đựng tôi hả? Ai nhờ anh chứ!"

" Hửm? Em hỗn với tôi hử? Tôi lớn hơn em bảy tuổi, em không được lớn tiếng với tôi."

" Mặc xác anh!"

" Bây giờ tôi mà không chịu đựng em nữa thì em tiêu đời nhá."

" Tiêu đời? Anh giỡn hử!"

Kim Taehyung không nói gì, hắn kéo tay Jungkook đến bên chiếc tivi, đưa tay mở nó lên. Chuyển sang kênh thời sự, liền nhìn thấy tin tức Jungkook đẩy " em trai hụt" ngã tới chấn thương cột sống ở lễ thừa hưởng gia sản. Hắn chuyển thêm vài kênh nữa lại thấy tin tức đó, rồi lại chuyển thêm vài kênh nữa và vẫn thấy tin tức đó.

" Nhìn xem, báo này, tivi này, điện thoại này, thời sự đâu đâu cũng là em cả. Rồi thì hãy nhìn ra cổng nhà em đi, lũ zombie đó đang chực chờ để nuốt chửng em đấy."

Jungkook nhăn mặt, cậu hất tay hắn ra. Đi tới ghế ngồi xuống, cậu giận vì không thể giết chết hết tất cả bọn chúng cho rồi. Phiền chết đi được, ghét chết đi được.

Jungkook bực mình rồi đó.

" Tôi có cách giúp em."

" Sao chứ?"

Jungkook nhìn về hướng Kim Taehyung đang đứng, chờ đợi hắn nói. Kim Taehyung cười nhẹ, hắn đi tới ngồi cạnh Jungkook, đôi môi nhếch lên nói với cậu.

" Tôi đã cho Seok Jin bắt tay vào thu dọn đống video kia. Đồng thời tung tin đồn Jeon Ganwon âm thầm khủng bố em, khiến em bị áp lực và căng thẳng. Hơn nữa tôi còn để Jin mua chuộc một số người ở sở cảnh sát. Nếu vụ này bị đưa lên toà án, cũng sẽ có thể chối cãi được."

" Điều kiện?"

Jungkook nhếch mày lên, mặt mũi khinh khỉnh hỏi hắn. Kim Taehyung nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Jungkook thì cũng phải bật cười. Được rồi, Jungkook của hắn thông minh lắm.

" Em phải đến Kim Gia sống cùng tôi."

" Nếu tôi nói không?"

" Tôi sẽ nói với báo chí rằng em cố tình trở về để trả thù Jeon Gia, vụ Jeon Ganwon ngã lầu cũng là em cố ý."

" Anh dám đe doạ tôi hả!"

Jungkook sừng lên, tên Kim Taehyung này hôm nay lại dám ngang nhiên doạ cậu. Thật là đáng ghét.

" Em bướng quá, tôi cũng hết cách rồi."

" Hay nhỉ? Gian xảo thật đó... ông chủ Hồng Kông."

" Hai chúng ta..."

Kim Taehyung bước tới đưa tay chạm vào mái tóc cậu xoa xoa vài cái, ánh mắt không thể nào che dấu được vẻ ôn nhu, cưng chiều dành cho Jungkook.

" Như nhau cả thôi bé trùm Paris ơi."

End31.