Đôi bàn chân chạy như bay trên con đường đông đúc người. Kim Taehyung không hề ngừng lại, hắn cứ chạy rồi lại chạy như điên với đôi mắt luôn hướng về phía sân bay. Sắp không kịp rồi, không kịp để Kim Taehyung có thể nói một lời nói quan trọng.
" Xin thông báo, chuyến bay đến Paris Pháp sẽ cất cánh trong vòng nửa giờ nữa. Đề nghị các hành khách chú ý sẵn sàng các giấy tờ tùy thân và bước vào bên trong để chuẩn bị lên máy bay. Thông báo xin nhắc lại..."
" Thiếu gia, chúng ta đi thôi."
Jungkook nhẹ gật đầu, Ume cùng cậu đi vào bên trong soát vé và ngồi ở ghế chờ. Jeon Jungkook lúc này có một cảm giác rất bồi hồi, cũng rất xao xuyến. Chuyến đi lần này liệu có phải là sẽ không bao giờ trở về nữa hay không.
Sáu năm trước khi rời khỏi Hàn Quốc, Jeon Jungkook để lại một mối hận.
Sáu năm sau khi rời khỏi Hàn Quốc, Jeon Jungkook đã để lại thứ gì?
Có thể người khác sẽ nói rằng cậu vô tình, không sao cả. Jeon Jungkook lựa chọn làm một kẻ tàn nhẫn. Tình thương vốn là một thứ vô nghĩa trong cuộc sống này. Thật nực cười khi có kẻ luôn ban phát tình thương cho người khác mà lại chẳng thể an ủi cho chính mình. Có ai sẽ nói rằng kẻ đó thật đáng thương không?
Không, chúng chỉ cười nhạo và bảo rằng kẻ đó thật ngu ngốc.
Nếu cuộc đời luôn là người cười nhạo người, vậy Jeon Jungkook hà tất phải tin tưởng một ai, yêu thương một ai. Để rồi nhận lấy sự bất ngờ không gánh nổi.
Kẻ đơn độc, chính là kẻ không bao giờ gục ngã.
" Jeon Jungkook! Jeon Jungkook!!"
" Anh có vé không? Nếu không thì mời anh ra ngoài cho. Chúng tôi.."
" Cút!! Tôi sắp mất Jeon Jungkook rồi! Có tin tôi phá nát nơi này không!"
Hai nhân viên bảo vệ đang cố gắng ngăn cản người đàn ông này có hành vi không phù hợp, nhưng hắn như đang nổi điên mà xông vào mặc kệ sự khuyên ngăn kia. Mọi người xung quanh nháo nhào lên vì sự gây rối của Kim Taehyung, có người còn lấy cả điện thoại để chụp ảnh, quay phim. Hắn không thèm quan tâm mà hất tung hai người bảo vệ rồi chạy vào bên trong, vừa tìm kiếm hình ảnh con người đó vừa gọi tên cậu.
" Ume, đi thôi."
" Nhưng mà còn cậu Kim?"
" Kệ anh ta."
Jeon Jungkook vừa nghe thấy tiếng hắn thì liền nhanh chóng đứng dậy muốn rời khỏi. Ume bên cạnh lóng nga lóng ngóng không biết phải làm sao. Cô đâu phải người ngu ngốc mà không nhận ra tình cảm của Kim Taehyung dành cho Jungkook, cô cũng không phải người lạnh lùng như cậu mà nhẫn tâm trơ mắt nhìn chuyện tình này mang một kết quả buồn thảm đến vậy. Vừa chạy theo chân Jungkook, Ume vừa lấy điện thoại ra lén lút nhắn cho Kim Taehyung một tin.
" Cậu Kim, Jeon thiếu gia đang đi đến dãy ghế D."
Jungkook bình thản nhiên như mọi chuyện không hề liên quan đến mình mà kéo vali đến một dãy ghế, đặt nó xuống bên cạnh.Cậu đưa mắt tìm một chỗ thích hợp định ngồi xuống thì cổ tay nhanh chóng bị ai đó nắm chặt kéo lại. Jungkook xoay người, cậu nheo mày nhìn người trước mặt.
" Anh muốn gì?"
" Em định đi đâu?"
Kim Taehyung thở từng hơi mệt mỏi. Nhìn vầng trán phủ đầy mồ hôi của hắn, cả áo cũng ướt sũng khiến Jungkook có chút khó chịu.
Là chạy bộ đến sao?
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay Jungkook, nhưng đâu đó cậu cảm nhận được sự run rẩy trong nó. Ánh mắt Kim Taehyung chăm chăm nhìn cậu. Jungkook lạnh lùng đưa tay hất bàn tay của hắn ra, lạnh giọng nói.
" Không liên quan tới anh."
" Jungkook, em lợi dụng tôi xong liền coi như mãn nguyện mà hất đi. Em làm mất hết danh dự của tôi trong lễ cưới. Vậy mà một lời xin lỗi cũng không muốn nói với tôi sao?"
" Là do anh ngu ngốc thôi."
" Jeon Jungkook! Biết bao nhiêu lần Kim Taehyung tôi nhắm mắt làm ngơ bao đậy cho em làm bao nhiêu việc. Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để chứng minh sự nuông chiều của tôi dành cho em sao?"
Jungkook nhìn hắn một cách thờ ơ, đôi môi nhàn nhạt nói ra lời cay đắng.
" Không đủ... vì tôi vốn không cần anh."
Kim Taehyung hơi ngẩn người, Jungkook có thể nhẫn tâm, cũng có thể lạnh lùng. Nhưng tuyệt đối không thể vô tình với hắn như thế.
Vì như vậy sẽ khiến hắn rất đau lòng.
Ban đầu là thoáng qua, sau đó là thương cảm, gánh tội. Tiếp đến là gặp lại, thấu hiểu, nhân nhượng và yêu thương. Bao nhiêu không phải trong thời gian ngắn, cũng không phải dễ dàng. Có lẽ đối với Jeon Jungkook chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng đối với Kim Taehyung thì lại chính là chân tình.
" Lợi dụng tôi đi?"
" ... "
" Tiếp tục lợi dụng tôi đi."
" Anh hết giá trị lợi dụng rồi."
" Jungkook.."
" Tôi cũng không muốn ở lại đây. Càng không muốn gặp lại anh."
Kim Taehyung đau lòng nhìn Jungkook, ánh mắt cậu vẫn không hề chuyển đổi. Cứ lạnh lẽo như vậy, đôi mắt ấy vẫn mang nét u buồn như ngày trước, nhưng giờ đã không còn trong veo và lương thiện nữa.
" Ở yên đó... không được sao?"
"..."
" Ở yên bên tôi, để tôi bảo vệ em, để tôi xấu xa thay em, để tôi đau đớn thay em... không được sao?"
Jungkook cúi mặt, bỗng chốc cậu lại khe khẽ bật cười. Kim Taehyung muốn đau đớn thay cậu, Jeon Jungkook vốn không cần. Cậu không muốn liên quan gì đến hắn nữa. Trả thù đã thành, lợi dụng cũng đã xong. Jungkook giờ đây không muốn gặp mặt hắn.
Lại càng không muốn quen biết Kim Taehyung.
" Nhìn một người xa lạ đau đớn, sẽ dễ chịu hơn là nhìn người mình yêu thương đau đớn. Tôi không thích bản thân mình phải khó chịu."
Jungkook nói rồi liền đưa tay kéo vali rời khỏi, để lại Kim Taehyung vẫn mặc nhiên đứng ở đó. Jungkook bước qua hắn, như một cơn gió thổi ngang qua, mang hết mùa thu rời khỏi. Cảm giác mất mát chợt ập tới, Kim Taehyung đến bây giờ cũng thật không biết bản thân nên nói gì để níu giữ lại cậu. Đôi chân như bị đóng băng cứng đờ ở đó. Jungkook đi được vài bước thì chợt ngừng lại, cậu không quay người lại nhìn hắn mà cất giọng.
" Kim Taehyung, anh từ nhỏ đến lớn luôn để cho người khác lợi dụng mình. "
"..."
" Từ bây giờ thì hãy thay đổi đi. Đừng gánh chịu cho ai bất cứ thứ gì nữa."
Ngày đó nhìn thấy nhau, tay hắn mang theo chiếc còng sắt lặng lẽ nhìn cậu. Cậu ngồi trên một chiếc xe sang trọng lạnh lùng quay lưng dần dần rời khỏi.
Giờ đây nhìn thấy nhau, tim hắn mang một nỗi nặng lòng lặng lẽ nhìn cậu. Cậu bước lên máy bay lạnh lùng quay lưng rời khỏi.
Như một vòng tuần hoàn cho câu chuyện của chúng ta, dù rằng tôi có là ai, có cao sang hay thấp hèn, thì kết cục của đôi ta vẫn sẽ như thế này ư?
Nhưng có lẽ ngày đó dễ chịu hơn bây giờ rất nhiều. Bởi ngày đó là tôi thích Hwan Hajoon. Còn giờ đây là tôi yêu Jeon Jungkook.
Kim Taehyung trân người đứng nhìn từng dòng từng dòng người bước lên máy bay, rồi tiếng loa thông báo chuyến bay sắp cất cánh. Lúc đó rất nhiều người bảo vệ chạy tới lôi hắn ra ngoài bởi không biết hắn là ai. Nhưng không còn quan trọng nữa rồi, Kim Taehyung nhìn chiếc máy bay lăn bánh khỏi sân bay rồi cất cánh bay lên. Như đang thật vội vàng muốn rời khỏi nơi đây.
Vậy là ngày đó có một chiếc máy bay cất cánh mang theo biết bao ấp ủ cùng sự nuối tiếc. Ngày đó Jeon Jungkook thẳng thừng phủi bỏ tất cả mà rời đi. Ngày đó Kim Taehyung đánh mất đi chân tình của mình. Ngày đó, chính ngày hôm đó, có hai trái tim tuy cùng một nhịp đập nhưng lại từng giây từng giây dần rời xa nhau.
" Tôi viết một bức thư dài.
Gửi đến vầng trăng kia vào một ngày nọ.
Nhưng ánh trăng đó cũng chẳng thể nào sáng bằng em.
Nên tôi đã thắp lên một ngọn nến nhỏ.
Một chú chim vô danh đang cất tiếng hót.
Giữa công viên lúc bình minh đang ló dạng.
Em đang ở nơi đâu?
Và vì sao em lại khóc?
Khi nơi đây vẫn còn có tôi.
Nơi đây chỉ có tôi và em mà thôi.
Chỉ có đôi ta, chỉ có tôi và em.
Hãy nương tựa vào tôi, để tôi sưởi ấm cho em. Những khi trái tim em đau đớn. "
Lời hát thì vẫn còn ở đó, nhưng bây giờ đã không còn ai muốn nghe Kim Taehyung hát nữa rồi.
End22.