Chồng Chị

Chương 1




Paris, thành phố của sự sang trọng và kiều diễm với những ánh đèn lấp lánh bao phủ khắp mọi nẻo đường. Tại đây khi đêm xuống, luôn diễn ra những buổi tiệc, những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Và ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Chiếc Mercedes Benz màu xanh đen sang trọng dừng bánh trước cổng quán bar hạng sang giữa trung tâm thành phố. Một dáng người sang trọng bước xuống xe. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đen, mở bung hai cúc trên, phần ngực trắng nõn hiện ra làm biết bao người chú ý. Mặc kệ, cậu sải chân kiêu ngạo bước vào bên trong. Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn đủ màu sắc bao trùm cả không gian.

" Jeon Jungkook!"

Tiếng gọi từ bên trong vọng tới, thu hút ánh nhìn của Jungkook. Cậu bước tới chiếc bàn vip ở giữa phòng, tìm một vị trí vừa ý mà ngồi xuống. Người bên cạnh liền mỉm cười xéo xắt, chồm tới tựa cằm vào vai cậu trêu ghẹo.

" Hoseok à, xem ra Jeon thiếu đây vẫn còn suy nghĩ về chuyện kia đó nha."

" Thật sao? Quyết tâm đến vậy à?"

Jeon Jungkook nhếch miệng cười, cậu đưa tay lấy ly rượu trên bàn đưa lên môi uống một ngụm nhỏ. Sau đó còn chẳng thèm nhìn hai người kia cất tiếng nói.

" Jung Hoseok, Park Jimin. Lắm lời như vậy, cẩn thận không còn miệng để hôn nhau đó."

" Khó chịu vậy."

Jung Hoseok nhìn thấy Park Jimin nũng nịu liền cười khanh khách ôm y vào lòng. Jeon Jungkook tính tình lạnh lùng, khó ở ai mà chẳng biết. Gã nhẹ nhàng kéo Park Jimin ôm vào lòng mà bật cười. Kim Namjoon ngồi bên cạnh nãy giờ mới mở miệng hỏi.

" Mà nè Jeon Jungkook. Lần này hứa hẹn sẽ là một cơn sóng gió lớn. Không hối hận chứ."

Jeon Jungkook lê ngón tay trỏ gõ gõ nhẹ vào miệng ly. Môi cậu nở nụ cười đầy ẩn ý. Park Jimin nhìn thấy cũng xem như hiểu ra, y nâng ly rượu của mình lên cao. Đôi môi kiều diễm vẽ một nụ cười dụ hoặc.

" Được. Vậy thì cùng cụng ly chúc mừng ngày Jeon Jungkook quay trở lại Hàn Quốc sau sáu năm rời khỏi nào."

* Cốp cốp*

Jeon Gia, hãy mở rộng cửa đón chờ Jeon Jungkook này bước vào nhé.

________

Jeon Gia hưng thịnh được cho đến ngày hôm nay, từ ngoài sáng lẫn trong tối đã tốn không biết bao nhiêu máu và mạng người. Jeon Honglee điều hành tập đoàn JY trải qua bao nhiêu năm, cả tuổi trẻ và sức lực của ông ta đều đặt vào đó. Cho đến ngày hôm nay, tuổi đã cao sức khỏe cũng dần xấu đi. Di chúc cũng đã đặt bút viết lại tất cả.

Nhưng dĩ nhiên, với khoảng tài sản kếch xù như vậy, không lý nào lại có kẻ an phận không tham lam muốn được nhiều thêm. Jeon lão có hai người vợ, người vợ lớn bất hạnh qua đời sớm, để lại hai nam, một nữ. Người vợ nhỏ từ lâu đã cao ngạo nắm giữ chức Jeon phu nhân cao quý kia. Bà ta lúc trước có dẫn theo một người con gái riêng, sau khi cưới được Jeon lão thì lại sinh ra thêm một người con trai. Jeon lão tổng cộng có năm người con, tất cả đều kính trọng, nể phục ông. Chỉ có một người tính tình ngang bướng, khó dạy, khó bảo từ nhỏ.

Không ai khác mà chính là Jeon Jungkook.

Lên ba tuổi đã biết cầm dao, lên bảy tuổi biết cầm súng, mười hai tuổi đã biết đánh người, mười tám tuổi đã dám giương súng bắn chết người. Jeon Jungkook từ nhỏ đến lớn không chuyện gì là không dám làm, Jeon lão càng bao đậy cậu bao nhiêu, cậu lại càng ngông cuồng thêm bấy nhiêu. Jeon Jungkook rời khỏi Jeon Gia cũng như là rời khỏi Hàn Quốc vào năm mười chín tuổi, một mình đến Pháp sinh sống.

Jeon Jungkook ở Paris đích thực chính là một tay chơi khét tiếng, gương mặt tuyệt sắc, vóc dáng thướt tha đã làm say đắm không biết bao nhiêu người. Nhưng hôm nay, Jeon Jungkook quyết định gác lại những cuộc vui ở Paris.

Jeon Jungkook bước vào chiếc máy bay được đặt riêng cho mình, mắt cậu nhìn lại toàn cảnh thành phố Paris một lần nữa. Jungkook đưa bàn tay thon dài có một vài hình xăm nhỏ trên những ngón tay mình lên vẫy chào.

Đã đến lúc bắt đầu cuộc chơi rồi.

Jeon Jungkook này đã im lặng quá lâu, để các người sống thật yên ổn, an nhàn. Hôm nay phải quay lại, nếu không có lẽ sẽ chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của cậu.

" Chị yêu, em về tham dự lễ cưới của chị đây."

________

* Cốc cốc*

" Vào đi."

Người phụ nữ bàn tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn đầy sang trọng, chậm rãi nâng tách trà thơm lừng uống một ngụm nhỏ. Bên ngoài, người đàn ông bước vào khom lưng, ngập ngừng nói.

" Phu nhân...Jeon Jungkook chuẩn bị về Hàn Quốc rồi."

" Nó về đây làm gì chứ?"

Bà ta đặt tách trà xuống, nheo đôi mày suy nghĩ lộ ra vẻ mặt đầy mưu mô xảo quyệt. Cô con gái ngồi bên cạnh chỉ nhếch môi cười nhẹ.

" Còn không phải về để tranh gia sản sao?"

" Con nghĩ như vậy à?"

" Mẹ à, sáu năm trước nó rời khỏi Hàn Quốc cũng chỉ là làm mình làm mẩy thôi. Nhưng bây giờ ba đã tuổi cao sức yếu rồi. Nó sao có thể làm ngơ mà không quay về."

" Hanji, vậy theo con thì phải làm sao?"

Jeon Hanji nhẹ nhàng đi ra phía sau Jeon phu nhân bóp bóp vai cho bà, ả ta nhoẻn miệng cười, cúi sát vào tai bà thỏ thẻ.

" Chuột đã tự chui vào trong bẫy rồi, không giết thì tiếc quá."

" Ha ha ha, phải phải. Không giết, không được."

________

Chiếc xe Audi Q8 màu trắng nhoáng bóng, sang trọng đỗ trước cổng một căn biệt thự to lớn. Jeon Jungkook mở cửa bước ra, đôi mắt cậu sâu thẳm nhìn về nơi này, những kí ức không mấy tốt đẹp đang dần hiện ra. Bên cạnh, người vệ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở cậu.

" Jeon thiếu gia, mau vào trong thôi. Jeon lão gia vẫn đang chờ cậu, ông ấy rất nhớ cậu."

" Vậy sao?"

" Tất nhiên rồi thiếu gia."

" Ha, tôi cũng rất nhớ ông ấy."

Jeon Jungkook kéo miệng nở một nụ cười thật tươi, bàn chân cậu từng bước chậm rãi bước vào Jeon Gia. Hoa hướng dương ngày xưa mẹ cậu ưa thích, giờ đã thay đổi tất cả thành hoa hồng. Chiếc hồ nuôi cá ở bên trái, cũng bị đổi thành một vọng lâu để uống trà. Nơi có cái xích đu ngày xưa mẹ hay chơi cùng cậu, giờ đã bị đổi thành một cái đài phun nước lớn. Jeon Jungkook từ từ đi qua những thứ đó, môi lại cười càng lúc càng tươi hơn.

Không sao, Jeon Jungkook sẽ lập lại trật tự tất cả quay về như cũ sớm mà thôi.

" Jungkook con."

Jeon lão đứng ở trước cửa lớn, gương mặt hớn hở vui mừng. Ông dang đôi tay già nua của mình ra như đang chờ đợi một cái ôm từ cậu. Bên cạnh ông, Lee Sanghe đang đứng cùng con gái và con trai bà ta, miệng cười hoà nhã nhưng ánh mắt đã như muốn đâm xuyên người khác. Jungkook đi đến nhẹ nhàng ôm lấy Jeon lão.

" Chào ba."

" Jungkook con ốm đi nhiều rồi. Ta thật quá vui mừng khi con quyết định quay về đây."

" Cha và dì cũng đã lớn tuổi rồi, con nên quay về để phụng dưỡng cha theo đúng bổn phận chứ. Và phụng dưỡng cả dì nữa."

Jeon Jungkook đưa mắt nhìn về người phụ nữ đang nhăn mặt khó chịu, cậu bật cười thách thức, giả vờ hỏi Jeon lão.

" Ha ha, đúng không cha."

" Phải phải, con trai ngoan của ta."

Sanghe thấy được một màn trước mắt, lại càng hiểu rằng sự yêu thương, sủng ái mà Jeon lão giành cho Jeon Jungkook bao nhiêu năm qua vẫn chưa hề thay đổi. Bà ta không được bứt dây mà động rừng, di chúc kia vẫn còn có thể sửa lại, bà ta không nên manh động.

" Jungkook, con đi đường xa mệt mỏi. Ta nghĩ con nên vào trong nghỉ ngơi."

" Dì tốt với con quá, nhưng mà dì không cần lo đâu. Bởi đây là nhà của con mà, con tự lo liệu được."

" Ha...con vẫn như ngày nào."

" Bởi vì con chưa ngày nào quên được dì."

Sanghe cố gượng cười, mắt bà ta đỏ ngầu nhìn theo bóng lưng Jeon Jungkook ngạo nghễ đi vào trong. Bà ta biết mà, một khi Jeon Jungkook trở về, bà ta chắc chắn sẽ không yên ổn được.

" Jeon Jungkook, thằng ranh con!"

End1