Có lẽ bởi vì chạy quá nhanh nên mặt người đó đỏ phừng cả lên, trông anh ấy càng thêm tuấn tú tựa một đóa sen hồng vậy. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên từ bốn phía, anh ấy bước lên đài hôn lễ, sau đó lại đưa tay bắt lấy tay Thanh Thu kéo đi, rồi lại giơ lên một tấm thẻ: “Thanh Thu, khoản tiền kia anh kiếm xong rồi, bây giờ anh lập tức trả lại cho anh ta. Thanh Thu, không được lấy anh ta, anh ta không yêu em đâu, anh ta không thể khiến em hạnh phúc được.”
Giọng nói của anh ấy không cao không thấp, nhưng đủ để cô cùng Lê Minh Tùng đang đứng trên đài nghe được rất rõ ràng.
Nhưng những người ở dưới lễ đài lại chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, trong chốc lát đều xôn xao cả lên.
“Anh ơi, xin hỏi anh là…”
Rõ ràng đã sắp kết thúc buổi lễ rồi, thế mà bỗng dưng lại xuất hiện một người đàn ông lạ hoắc, người chủ trì buổi lễ cũng không biết làm sao để tiếp tục nữa.
Trong chốc lát Thanh Thu sững người ra, sau đó lập tức hồi phục tinh thần lại: “Minh Uy, anh kiếm tiền ở đâu ra chứ?”
“Em đừng quan tâm làm gì, anh đường đường chính chính kiếm tiền, bây giờ chúng ta trả lại cho anh ta. Anh không muốn bởi vì nhà họ Bùi mà em phải lấy anh ta.”
“Anh Bùi, anh kiếm được tiền là chuyện của anh, nhưng bây giờ toàn bộ động sản hay bất động sản của nhà họ Bùi đều đã thế chấp cho tôi rồi. Nếu tôi không muốn trả lại cho anh thì tiền của anh chẳng liên quan chút gì đến tôi cả. Đây là lễ cưới của tôi với Thanh Thu, mời anh đi cho.” Lê Minh Tùng ung dung nói, gặp loạn không kinh, lời đầu tiên vừa thốt ra đã khiến Bùi Minh Vũ biến sắc đầy bối rối.
“Anh.. Anh không thể.”
“Mời anh đi cho, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy.”
“Minh Uy, con mau xuống đây, em gái con kết hôn là chuyện đáng mừng, chờ xong lễ rồi con đến chúc cũng được.” Dưới đài Bùi Tuấn Linh sốt ruột thấp giọng gọi Bùi Minh Vũ.
Tay của Bùi Minh Vũ run lên, làm thế nào cũng không chịu buông cánh tay Trọng Thanh Thu ra: “Thanh Thu, anh chỉ nghe lời em nói thôi.”
Chỉ một câu nói, cô có thể không phải lấy chồng nữa, cô sẽ thoát khỏi trò chơi này.
Nhưng mà khi nhìn Lê Minh Tùng, nhìn ông nội, trong chớp mắt cô lại có chút do dự.
Thấy cô như thế thì sắc mặt của Bùi Minh Vũ bắt đầu chuyển thành trắng bệch, trái lại Lê Minh Tùng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh mà không nói lời nào.
Thật ra chỉ cần anh ta nói một câu thì cô sẽ không có lý do nào để bước ra khỏi buổi hôn lễ này, bởi vì cô đã ký thỏa thuận rồi. Nhưng anh ta lại chẳng nói gì cả, tựa như đang cho cô khoảng không để tự do quyết định vậy.
Hoặc là trong tiềm thức của anh ta cũng không muốn tiếp tục buổi hôn lễ này, dù sao anh ta không thích cô là thật..
Chỉ vì ông nội thôi, đây là cái cớ tốt nhất.
Cô cũng thế sao?
Ngẩng đầu nhìn về phía ông nội, cô biết, một nửa là thế, nhưng một nửa cũng không phải.
“Minh Uy, anh đi xuống đi.”
“Thanh Thu…”
Đưa tay lên gỡ ngón tay của anh ấy ra, sau đó lại quay người đưa tay cho Lê Minh Tùng: “Minh Tùng, đeo nhẫn cho em đi.”
Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy đã khiến bầu không khí lúc này bỗng trong chốc lát dịu lại. Cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông nội. Hôm nay tinh thần của ông rất tốt, nhưng ngày hôm qua lại không ổn như thế, trở về phải chỉ mới mười mấy ngày mà ông nội đã không còn khỏe mạnh như lúc ở sân bay nữa rồi.
Bùi Minh Vũ cô đơn quay người lẳng lặng rời đi, buổi hôn lễ này không liên quan gì đến anh ấy nữa.
Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức thì cô với Lê Minh Tùng bắt đầu cùng nhau đi chúc rượu, chẳng biết tự lúc nào mà Lương Thùy Trang với Bùi Tuấn Linh cũng rời khỏi đây rồi.
Từ đầu đến cuối Lê Minh Tùng không nhắc đến Bùi Minh Vũ lại, nhưng Thanh Thu biết anh ta rất không thích trong hôn lễ có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này.
“Thanh Thu, hôm nay cháu đẹp lắm, là một cô dâu hạnh phúc. Minh Tùng, sau này phải đối xử với con bé thật tốt đấy.” Ông nội cầm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay Lê Minh Tùng: “Minh Tùng, cháu biết ông nội muốn gì đúng không, đừng để ông nội phải thất vọng đấy.”
“Ông nội, ông yên tâm đi, cháu với Thanh Thu sẽ nỗ lực.” Anh ta khẽ cười, ánh mắt lại rơi lên mặt cô khiến cô chột dạ vội vàng cúi đầu xuống. Cô từ trước đến giờ chưa cho anh ta một cơ hội nào cả.
Có lẽ là do biết bệnh tình của ông nội nên đêm hôm đó cô cùng anh ta về thẳng biệt thự nhà họ Lê, cũng không có ai chạy theo ồn ào động phòng cả. Nhưng mà, khắp nơi trong biệt thự này đều dán chữ song hỉ đỏ rực, tối đến cô cùng anh ta cũng bị ông nội đẩy mạnh vào phòng tân hôn.
Nhưng đêm đó chẳng có chuyện gì phát sinh giữa cô và anh ta cả, cô ngủ trên giường, anh ta ngủ dưới đất, hai người cứ lặng lẽ thành thói quen buổi đêm như vậy.
Thế nhưng chẳng được bao lâu thì ông nội vẫn bị đưa vào bệnh viện. Tuy ông từ chối đủ kiểu nhưng hiện tại ông phải hít thở khí oxi mới có thể duy trì hô hấp của mình được.
Ung thư phổi giai đoạn cuối.
Ngày đêm cực nhọc không yên ở lại bệnh viện, Lương Thùy Trang gọi điện thoại đến bảo cô chăm sóc ông nội cho thật tốt, người già rồi mới biết được sức khỏe đáng quý thế nào.
Một ngày ba bữa, cô cho ông nội ăn cơm không thiếu một bữa nào. Ông ăn rất ít, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, mỗi lúc Lê Minh Tùng đêm thăm thì ông đều kéo tay Thanh Thu đến đặt lên tay Lê Minh Tùng.
“Ông nội, ông ăn thêm nhiều một chút.” Múc một miếng trứng bách thảo trong cháo thịt bằm lên đưa đến bên miệng ông nội. Cô cười nhìn ông nội ăn.
Nhưng bỗng nhiên trong dạ dày lại có chút khó chịu, nhìn thịt bằm ở trong bát cũng cảm thấy khó chịu, vội vàng buông bát xuống: “Ông nội, cháu xuống đi rửa tay một lát.”
Mới vừa đẩy cửa ra thì đã “ọc” nôn ra ngoài.
Nôn đến toàn thân rã rời, rửa tay lau mặt xong xuôi, lúc đi ra sắc mặt của Trọng Thanh Thu vô cùng nhợt nhạt.
Ở trước giường, Lê Minh Tùng không biết đến tự lúc nào đang cầm bát cô vừa đặt xuống mà đút ông nội ăn cháo.