"Không thể nào, rõ ràng là cô ta hẹn tao, tao nhớ rất rõ, cô ta còn nói, còn nói..."
"Còn nói gì cơ?" Thanh Thu muốn hỏi tiếp, muốn biết nhiều hơn, như vậy mới có thể rửa oan cho mẹ.
"Cô ta nói bố A Tùng cũng tới, cho nên..." Ninh Tử Du lại khóc lên.
"Nhưng hôm ấy tôi không đi, tôi chỉ báo cho anh ta, bảo tôi ở đó, mời anh ta đến." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Bà Bùi, tất cả đều là chắc chắn.
"Mày gạt tao, không phải thế, nhất định không phải."
"Hôm ấy tôi viết xong thư thông báo giao cho chị của bà là Ninh Tử Tô, không tin bà có thể hỏi bà ta có nhận được lá thư này của tôi hay không?"
Ninh Tử Du xông đến điện thoại bàn, gọi cho Ninh Tử Tô: "Chị, hôm chị cứu em con mụa kia có gửi cho chị lá thư nào không?"
Đầu kia điện thoại im lặng, tuy rằng chỉ có hai giây nhưng đủ để Ninh Tử Du hoài nghi: "Chị, có phải có lá thư hay không? Có phải chị không giao cho anh ấy không?"
"Ha Ha, Tử Du, cuối cùng em cũng thông minh rồi, nếu chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chị cũng không sợ nói cho em biết. Là chị, tất cả là chị làm, chị không muốn thấy em gả cho anh ấy, hơn nữa không muốn thấy anh ấy rung động trước con mụ kia. Tử Du, rõ ràng anh ấy là của chị, em cướp đi anh ấy trên tay chị. Tử Du, đó là báo ứng của em. Hà hà, chính chị muốn em sống cả đời trong đau khổ, quả nhiên chị làm được..."
Ninh Tử Du đã không nghe được Ninh Tử Tô còn nói gì nữa, điện thoại trong tay rơi bịch xuống bàn, tiếng vang ấy khiến lòng bà ta đau nhói. Bà ta vẫn cho rằng năm đó chị gái cứu mình, lại không ngờ hết thảy là do chị gái.
Lúc bà ta lên xe hoa, chị gái là phù dâu của bà ta, lúc bà ta sinh Lê Minh Tùng, chị gái là người chăm sóc bà ta đầu tiên, bà ta còn nhớ rõ lúc chị gái ôm lấy Lê Minh Tùng còn mỉm cười. Thì ra có vài thứ chỉ là giả tạo, đó không phải biểu cảm thật lòng của chị, thì ra chị gái vẫn hận bà ta.
Mà nhiều năm trôi qua, từ đầu đến cuối bà ta đều sống trong suy nghĩ của mình, bà ta nghĩ là Bà Bùi chứ không phải chị gái.
"A Tùng... A Tùng..." Thân thể Ninh Tử Du bắt đầu lảo đảo, tin tức bất chợt này khiến bà ta không thể tiêu hóa.
Bà ta không tin, những gì bà ta nhận định suốt hai mấy năm trời đều bị lật đổ, điều này sao có thể?
Khi đó chồng bà là anh rể trên danh nghĩa của bà ta, chỉ là ông ta chưa cưới chị gái. Chị gái rất đẹp, bà ta cảm thấy chị gái là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời, nhưng đang lúc hai người đó định bàn cưới hỏi thì bà ta xuất hiện, sau đó ông ta nói với bà ta rằng "Anh thích em, anh thật sự muốn cưới em chứ không phải chị gái em",
Bà ta hoảng sợ đẩy ông ta ra, dù sao đấy cũng là anh rể trong lòng bà ta, bà ta không thể làm vậy. Nhưng một xấp ảnh lại đặt trước mặt bà ta, đó là ảnh của chị gái và một người đàn ông khác, chứng tỏ chị gái đang qua lại với kẻ khác. Bà ta xem xong, không khỏi đau lòng cho ông ta, buổi tối đó ông ta đã hôn bà.
Ông ta đã sớm là thần tượng trong lòng bà, tình yêu mông lung trong bất chợt bị kích thích, cho nên bà ta cảm giác đã yêu, nhưng không dám đồng ý lời cầu hôn của ông ta. Mãi đến ngày bà ta phát hiện mình mang thai, bấy giờ mới cùng ông ta lật bài ngửa với chị gái.
Chị gái rất khiếp sợ, hơn cả là bình tĩnh, cuối cùng chị gái kéo bà ta tới một góc, yên lặng nhìn bụng bà ta: "Được rồi, chị tác thành cho hai người, nhưng nếu một ngày em hối hận thì đừng trách chị."
Về sau, bà ta mới biết ông ta là người trăng hoa, giống như Đoàn vương gia trong Thiên Long Bát Bộ, chia tình cảm cho rất nhiều cô gái. Mà mẹ Thanh Thu chính là một người phụ nữ trong đó, chỉ là về sau bà giác ngộ nên gả cho ông Bạch.
Bỗng nhiên hồi tưởng lại ánh mắt lạnh lùng quét qua bụng mình của chị gái, có lẽ ngày đó chị gái đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù mình. Bà ta vẫn tưởng chị gái cứu bà ta, không ngờ chị gái sai người tạt axit vào mặt bà ta. Giờ phút này hồi tưởng lại những điều đó khiến bà ta càng đau khổ. Bà ta chán nản ngồi trên thảm, im lặng khóc nức nở, vừa hối hận vừa đau đớn.
"A Tùng, là mẹ sai rồi, mẹ sai rồi. Mẹ mệt mỏi quá, mẹ muốn đi nghỉ một chút." Bà ta ngơ ngác nhìn bóng dáng mẹ Bạch trên sàn nhà, không muốn mình hận một người phụ nữ chưa làm chuyện gì có lỗi với mình nhiều năm như vậy, mà bà ta phải cảm kích chị gái mới là kẻ đầu sỏ kia. Bà ta thật sự đã sai rồi.
"Mẹ, con đỡ mẹ vào phòng." Lê Minh Tùng đứng dậy, đi thẳng tới bên cạnh Ninh Tử Du một cách chính xác, sau đó đỡ bà ta ngồi dưới đất dậy.
Ninh Tử Du vung tay lên, hất tay anh: "Con tránh ra, mẹ tự về được, mẹ tự về được..." Bà ta lầm bầm, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Bà Bùi cười nhẹ, sau đó nói với Lê Minh Tùng: "Để dì giúp, nhiều năm qua, dì cứ tưởng bà ấy đã mất, không ngờ vẫn còn sống. Hai chị em già có thể gặp mặt đúng là không dễ, dì có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy." Bà nói nhẹ tênh, nhưng thể Ninh Tử Du chưa bao giờ hận bà, như thể hai người là chị em tốt nhất của nhau.