“Vốn chỉ là đùa thôi, ha ha, nếu hai cô bạn gái đều đã đến thì mau bưng thức ăn lên đi.”
Những món ăn bình thường như hằng ngày, đây cũng là những món Thanh Thu ăn đã quen rồi, thế nên cô liền im lặng chịu đựng, cô đang bị người ta nắm trong tay thế nên chỉ có thể khiêm tốn chút, chỉ còn đi khỏi đây thì mới có thể thoải mái được, Lê Minh Tùng xin anh đừng lại gây thêm chuyện gì.
Trời đã tối, sau khi 4 người ăn xong thì liền uống trà, hôm nay đã là ngày thứ 10, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Lê Minh Tùng.
Trước cửa phòng khách có những người mặc đồ rằn ri đang đứng đó, súng vác trên vai đạn đã lên nòng, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng chăm chú, như thể muốn nghênh đón địch vậy.
Ô Khánh không ngừng hút thuốc, đến nỗi khắp nơi trong phòng đều là khói thuốc, Hy Điệp đã bị Ngư Lạc Tuấn kéo cách xa Ô Khánh từ lâu, người đàn ông đó lại sợ Hy Điệp hút phải khói thuốc, không thể ngờ anh ta lại yêu thương cô ấy đến vậy, điều đó khiến cô đột nhiên nhớ tới hồi ở đảo Hỏa Sơn, Lê Minh Tùng cũng yêu thương cô như thế.
Thế nhưng chỉ vừa gặp được Phương Thu thì anh ấy sẽ không kìm chế nổi mà trở nên không giống anh ấy chút nào.
“Cô Trọng, uống trà đi.” Trong lúc cô ngẩn người thì Ô Khánh đã đẩy một cốc trà lại chỗ cô.
Nước trà màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, trà của Ngư Lạc Tuấn đều là trà ngon, thế nhưng vì là Ô Khánh đưa cô thế nên cô có chút ngập ngừng.
Bời vì nó khiến cô nhớ đến chén rượu kia, đó là một chén rượu có chứa thuốc kích dục.
“Sao vậy, sợ tôi bỏ gì à? Ha ha, vậy tôi uống trước cho.” Ô Khánh nói xong liền uống cạn một cốc trà, sau đó lại rót đầy, “Đến cô.”
Thanh Thu cảm thấy thật ghê tởm, cốc trà mà anh ta uống rồi lại còn đưa cho cô, sau đó cô cười, “Tôi trước giờ không uống trà Long Tĩnh, tôi thích uống trà hoa nhài, Hy Điệp, chị uống thử cốc trà của em nhé.” Cô nói xong liền âm thầm cầm cốc của Hy Điệp lên rồi uống cạn, sắc mặt của Ô Khánh khẽ đổi nhưng cũng không nói gì nữa.
Cô đang đợi, cô đợi Lê Minh Tùng.
Mà Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh cũng đang chờ Lê Minh Tùng, trong 4 người thì chỉ có Hy Điệp là như một tờ giấy trắng, cô ấy không biết gì cả, và cũng chẳng muốn biết gì, trong mắt cô chỉ có người đàn ông mình yêu nhất: Ngư Lạc Tuấn.
Ngay lúc mà Ô Khánh cảm thấy thiếu kiên nhẫn thì điện thoại cũng reo lên, Ngư Lạc Tuấn nghe điện thoại, “Ngài Lê, sắp đến rồi sao?”
“Đúng vậy, bảo người của các anh tránh ra, bây giờ tôi đã đến Ô Khảm, nhưng bị ngăn lại ở trong rừng.”
“Ha ha, bọn họ chỉ làm theo quy tắc thôi, chứ không phải cố ý muốn cản ngài Lê đây đâu, vàng thật không sợ lửa, tôi nghĩ ngài Lê cũng không sợ chuyện kiểm tra này chứ.”
“Ha ha, đương nhiên không sợ, thế nhưng tôi muốn gặp Thanh Thu nhanh một chút, nếu như các anh còn muốn dây dưa thế này thì bây giờ phiến ngài Ngư đưa điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nghe giọng của cô ấy một chút, chứ không thì tôi cả sức đi đường cũng không có.”
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, Thanh Thu đang ở ngay đối diện tôi đây, tôi sẽ đưa điện thoại cho cô ấy ngay.” Ngư Lạc Tuấn nói xong liền đưa điện thoại qua cho Thanh Thu, “Điện thoại của Lê Minh Tùng.”
Cô chỉ nghe được cái tên Lê Minh Tùng này thì cơ thể cũng không kìm được mà run lên, nhìn di động trong tay Ngư Lạc Tuấn mà ngập ngừng cứ như thể thấy bom vậy.
Cô sợ nghe được giọng nói của anh, rất sợ rất sợ, 10 ngày, cô vẫn không rõ được cảm giác của mình với anh là thế nào?
Giống yêu, rồi lại giống hận, cái cảm giác xen lẫn giữa yêu và hận ấy khiến cô cảm thấy rất khổ sở.
“Nếu cô không nghe thì để tôi thay cô trả lời anh ta.” Ngư Lạc Tuấn cười một cách kỳ lạ, sau đó nhìn sang Hy Điệp, “Hy Điệp, em nói xem có phải thế thì mới thỏa đáng hơn không?”
“Đợi đã…” Thanh Thu thấy Ngư Lạc Tuấn định tắt máy liền vội nói.
“Đây.”
Thanh Thu vội đưa tay cầm điện thoại, cô chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã truyền đến giọng của Lê Minh Tùng, “Thanh Thu, nói cho anh biết em có khỏe không?”
Giọng nói của anh có chút khàn, có lẽ là vì mấy ngày liền bôn ba, mà chuyến đi đi về về này đã mất kha khá thời gian rồi, mà trong khoảng thời gian đó anh còn muốn lấy được những nguồn hàng kia, đó thật sự không phải chuyện đơn giản gì, phải biết món hàng đó là súng ống đạn dược chứ không phải là những đồ có thể mua bán bình thường.
Cô khẽ mở miệng, cô biết bây giờ cô nhất định phải khiến anh yên tâm, “Em khỏe.”
Thế nhưng khi cô liếc nhìn sang Ô Khánh đang bên cạnh thì giọng cô không kìm được mà có chút run rẩy, nếu Ô Khánh dùng cô uy hiếp Lê Minh Tùng thì sao?
Đây là cảm giác trong giây lát của cô, có một con sói đang ngồi cạnh cô, cô nhất định phải cảnh giác trong mọi lúc.
“Được, vậy em ở đó chờ anh, đại khái khoảng hơn 1 tiếng nữa bọn anh sẽ đến, Thanh Thu, em nhớ rõ anh đến thế nào sao?” Anh ta nói một nửa thì đột nhiên đổi giọng hỏi một câu hỏi khó hiểu.
Cô đương nhiên biết, anh ngồi máy bay trực thăng đến.
Cô còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia Lê Minh Tùng đã nhỏ giọng nói rằng: “Đi cũng là như thế.”
Một sự kinh hoàng hiện lên trong lòng Thanh Thu, cô hiểu điện thoại này không uổng công nghe, vì Lê Minh Tùng đang nói cho cô, bọn họ muốn ngồi máy bay rời khỏi, thế nhưng cất cánh ở đâu?
Mà nếu máy bay cách nơi này quá gần thì lẽ nào không bị người của Ngư Lạc Tuấn phát hiện?
Thế nhưng vì đang trước mắt Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh thế nên cô cũng không thể hỏi được, sau đó cô chầm chậm đưa điện thoại lại cho Ngư Lạc Tuấn, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì, đồ đạc đều sắp xếp xong xuôi rồi?”
“Đã xong hết rồi.”