Hoa anh túc, một vườn hoa anh túc trải dài, trong màn đêm lại đẹp như vậy.
Trong vườn hoa có một chiếc chòi, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một người đang nhàn hạ thưởng thức trà, người còn lại đang nhìn gì đó ở trước mặt, cách đó rất xa, Lê Minh Tùng không thể nhìn rõ được, nhưng mà hình như là đang đánh cờ.
Bên cạnh hai người đó đều không có người đi theo, chỉ có hai người đang đứng cách đó bảy tám bước chân, hai người đó lặng lẽ nhìn về hướng anh và Thanh Thu, nhưng không ai đi báo cáo lại, nhưng mà hai người họ cũng không ngăn cản khi anh và Thanh Thu tiến lại gần, điều này có thể thấy được Ô Khánh và Ngư Lạc Tuấn đã đoán trước được hai người sẽ đến.
“Anh Ngư, anh Ô, sao rảnh rỗi vậy.” Anh ta cười, mặc dù dưới sự khống chế của hai người khác, nhưng không vội vàng hay hoảng sợ, anh cũng có những khả năng của riêng mình, những thứ đó đều là nguyên nhân có thể khiến cho anh có thể ung dung đối diện với Ô Khánh và Ngư Lạc Tuấn thế này.
“Chiếu tướng...” Ngư Lạc Tuấn nhìn bàn cờ ở trên bàn cũng không ngẩng đầu lên, anh ta đang chiếu tướng, ván cờ này, anh ta đã nắm chắc phần thắng.
“Ha ha, cậu cứ thế mà muốn chiếu tướng của tôi sao? Đừng có mơ.” Hai người họ chơi cờ tướng, cũng đều nói tiếng Trung, nhưng căn bản không hề để ý đến sự xuất hiện của Lê Minh Tùng.
Thanh Thu lặng lẽ đứng sau Lê Minh Tùng, cô chỉ quan sát mà không nói lời nào, Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh vừa mới chiếu tướng, làm cho cô ngã vào tay Lê Minh Tùng, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy buồn chán, những người này ngoài mặt thể hiện là thế, thực tế lại làm theo một cách khác, đi một ngày đàng học một sàng khôn, điều này cô đã thấu hiểu rồi.
Lê Minh Tùng lại không thấy buồn chán, anh quay người lại, “Thanh Thu, đợi tôi ở đây.”
“Được.” Không biết anh muốn làm điều gì, nhưng lúc này, cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.
Lê Minh Tùng kiên định gật đầu với cô, có vẻ như đang muốn nói với cô không phải lo sợ, thực sự không phải sợ.
Cô không nói gì mà nhìn anh, khuôn mặt không có bất kì biểu hiện nào, lúc này, chỉ cần bốn người có thể đưa Bùi Minh Vũ rời khỏi đây là được, những chuyện khác, cô thực sự sẽ không cầu xin điều gì nữa.
Lê Minh Tùng vững bước về phía trước, anh đã đứng trong chiếc chòi, Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh vẫn đang đánh cờ mặc dù bóng anh đã chiếu vào trên chiếc bàn, nhưng mà hai người đó cũng không thèm ngước lên nhìn, cứ thế xem anh như không khí.
Trên bàn cờ trên chiếc bàn, quân cờ đỏ của Ngư Lạc Tuấn đang dần dần tấn công tướng của Ô Khánh, nhưng Ô Khánh cũng dần dần tiến hành phòng bị nghiêm ngặt, điều binh khiển tướng, như thể là một chiến trường thật sự, chỉ là, ẩn hiện trong làn khói mà thôi.
Đôi môi Lê Minh Tùng bỗng nhiên hiện lên sự cay nghiệt, sau đó, đưa một tay xuống, đập mạnh vào bàn cờ trên chiếc bàn đá, “bịch”, từng quân cờ lăn lóc trên bàn cờ, một lúc mới dần dần dừng lại, Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn đá, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm nghị lại, biết rằng đây chính là địa bàn của hai người họ, nhưng Lê Minh Tùng lại to gan đối kháng với hai người họ, anh không muốn giữ mạng nữa sao?
Toàn thân Lê Minh Tùng bỗng nhiên dấy lên khí thế nhưng cũng làm cho hai người họ không ai dám khinh thường nữa, lẽ nào tên họ Lê này còn có mối quan hệ mà họ không biết sao?
“Rốt cuộc anh là ai?”
Lê Minh Tùng cười sảng khoái, “Ha ha, anh Ngư, vẫn nhớ những thứ mà tối hôm qua anh đã nói với tôi chứ, tôi nghĩ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong vòng mười ngày tôi có thể giải quyết giúp anh.”
Sắc thái Ngư Lạc Tuấn bỗng nhiên thay đổi, “Anh thực sự giải quyết được sao?” đó chính là bệ phóng tên lửa cho vào đầu tiên trên thế giới này, tối hôm qua lúc anh ta nói, Lê Minh Tùng vẫn chưa cho anh ta câu trả lời chính thức, anh ta nghĩ rằng không thể, nhưng không nghĩ rằng bây giờ Lê Minh Tùng lại nói rằng có thể giải quyết được, điều này làm cho anh ta càng muốn suy đoán về lí lịch của người đàn ông này, đẩy bản thân vào những nơi như vậy mà không có vũ khí, đang nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh, hơn nữa, vẫn dám đối đáp với anh ta và Ô Khánh như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường.
Ánh mắt ra hiệu Ô Khánh không được tức giận, những người làm việc lớn đều có lúc nọ lúc kia, nếu như Lê Minh Tùng thực sự có thể giải quyết được bệ phóng tên lửa đầu tiên trên thế giới giúp hai người họ, vậy cái đập vừa rồi của Lê Minh Tùng, anh ta chịu được.
Lấy một cái đập bàn để đổi lấy thứ mà anh ta muốn, điều này cũng đáng.
“Đúng vậy.”
“Ha ha” Ô Khánh cười phá lên, ánh mắt khi nãy của Ngư Lạc Tuấn thực sự kịp lúc, nếu không, Ô Khánh cũng đã ra lệnh cho người dưới ra tay rồi, xem ra tên họ Lê này cũng thực sự có khả năng, nếu không, Ngư Lạc Tuấn cũng không tiếp anh ta một cách cung kính như vậy, “Được thì được, nhưng mà, anh phải để lại thứ gì đó để thế chấp, tôi mới có thể thả anh đi.” Ánh mắt của Ô Khánh nhìn xuyên qua Lê Minh Tùng không chút che giấu mà nhìn thẳng vào Thanh Thu, ánh mắt ấy khiến Lê Minh Tùng kinh động, lạnh lùng nhìn lại, “Trừ cô ấy ra, ai cũng được.”
“Nhưng mà tôi chỉ cần cô ta, mười ngày.”
“Vậy Bùi Minh Vũ thì sao?” Lê Minh Tùng khẽ hỏi, lẽ nào bọn họ đã biết chuyện Thanh Thu đã thuyết phục được Bùi Minh Vũ?
“Đương nhiên là đi theo anh, nhưng mà, số lượng bán ra trong vòng ba năm không thể thiếu được, tôi nghĩ cô Trọng có lẽ đã thuyết phục được anh ta rồi, nếu không, anh cũng sẽ không đưa cô ta đến nhanh như vậy.” Ngư Lạc Tuấn liếc nhìn, có thể kì lạ đoán được như vậy, đúng thật không tồi.
Lê Minh Tùng chỉ cảm thấy Ngư Lạc Tuấn bước vào ngành này thực sự là uất ức cho anh ta rồi, nếu là anh ta làm ăn, ít ra cũng phải một ngành hiếm, đáng tiếc, mỗi con người có số mệnh riêng, cũng đều có ý chí riêng, độ tuổi của anh ta vẫn trẻ thích nghề này không ai có thể thay đổi được điều gì.
“Vậy Thanh Thu cũng phải đi.” Lê Minh Tùng không thay đổi ý định ban đầu, chữ kiên trì đã lạnh lùng được viết trên khuôn mặt anh, bất kể trong tay anh không có vũ khí, anh cũng sẽ không để Thanh Thu ở lại đây đâu.