Chồng Ấm Giường

Chồng Ấm Giường - Chương 4





Chu Khắc Phi tưởng rằng thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng kỳ thực chỉ là trong chớp mặt, Bái Nghê vẫn đứng bên cạnh Giáo sư Tề Ân Thục, bữa tiệc cũng gần kết thúc.


Anh thấy Bái Nghê ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu nói chuyện với con trai, thằng bé khoa tay múa chân rất hưng phấn, gương mặt cô tràn đầy vẻ dịu dàng, ôn nhu.


Chu Tư Nhàn nói, khi giáo sư Tề đưa cô gái tới bệnh viện thì cô ấy đã có thai được mấy tháng rồi.


Đứa bé kia là con anh, anhchắc chắn như vậy.


Một thời gian ngắn trước khi biến cố bất ngờ đó xảy ra, Bái Nghê có vẻ uể oải, ngủ nhiều và lười vận động. Bởi vì biện pháp phòng tránh của bọn họ rất tốt, nên cả hai đềukhông nghĩ tới vấn đề mang thai, chỉ nghĩ cô quá mệt mỏi do bận rộn ứng phó với kỳ thi giữa kỳ.


Hoàn toàn Không nghĩ tới việc cô mang thai….


Nhìn bộ dáng thân mật của hai mẹ con trước mặt, anh thoáng cảm thấy vừa vui vừa buồnMột mình cô nuôi con, nhất định rất vất vả, lại mất đi trí nhớ, đối mặt với một mảnh mờ mịt, anh có thể tưởng tượng đến những khó khăn và rối rắm mà cô phải đối mặt.


Vui vì, ông trời đã không quá tàn nhẫn với anh.


Bảy năm chia lìa, tuy dài dằng dặc nhưng không sao, bọn họ còn có tương lai, họ mới ba mươi tuổi, còn rất nhiều thời gian, có thể cùng nhau tay trong tay có thể tham gia đại hội thể thao với con, cùng lo lắng cho con, sau đó cùng nhau già đi……


Còn nữa, giấc mơ làm nông dân của Bái Nghê có thể tiếp tục rồi..


“Boss, anh, anh làm sao vậy?”


Chu Khắc Phi hít sâu một hơi, hoàn hồn lại.


“Nhìn anh thật là lạ.”


"Không có việc gì."


“Nhưng mà….” Rõ ràng như sắp khóc nha.


“Tôi nói không có việc gì!”


Giọng nói lạnh lùng làm Chu Tư Nhàn ngậm miệng.


“Tôi đi rửa mặt, năm phút nữa chúng ta rời khỏi đây.”


Nhìn Chu Khắc Phi bước về phía toilet, Chu Tư Nhàn cố gắng hồi tưởng hết thảy sự việc trong buổi tối hôm nay, bước vào đại sảnh thì tâm tình Boss hơi khó chịu nhưng mà cũng tương đối tốt.


Bọn họ ký tên ở bàn khách, sau đó chúc mừng sinh nhật giáo sư Tề, Boss nói muốn ra ngoài hút thuốc, vì vậy cô vui vẻ ở bên trong chơi, năm phút trước, Boss thoạt nhìn không có việc gì, nhưng khi cô huyên thuyên kể chuyện của Giáo sư Tề và con gái nuôi, lúc đó trông anh giống như bị sét đánh a.


Chắc không phải là cảm động chứ?


Boss nhà bọn họ cũng không có giống như cô, cô cảm thấy cuộc sống khắp nơi đều là trùng hợp, Boss lại cho rằng ngược lại, không có sự trùng hợp nào cả.


Đối với chuyện của những người xa lạ mà nói, biểu hiện vừa rồi của anh thật sự rất kỳ quái nha.


Đi theo anh làm việc cũng hơn một năm, Chu Tư Nhàn chỉ thấy qua ba biểu hiện của anh: Công việc thành công- vui vẻ, công việc không như mong muốn- buồn bực, còn có biểu lộ thường xuyên nhất, đó là mặt không biểu tình.


Một khi đã cười thì, nếu không phải cười xã giao thì cũng là cười nguy hiểm khi mưu kế trong buôn bán thành công. Còncái biểu hiện nổi gân xanh trên trán và hốc mắt hồng hồng như vừa nãy, giống như khi cô chạy trong mưa, thật là……


Không chỉ nói là chưa từng thấy qua, ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới nha.


Đây có thể coi là tin tức tốt không ta? Có nên báo cáo một chút với Hạ Á Thiều không đây?


Dù sao thì mỗi tháng Hạ Á Thiều cũng cho cô một ngàn usd phí tình báo, cô hẳn là phải hồi báo một chút mới được…


Chu Tư Nhàn lấy điện thoại ra, nhưng vừa định gửi tin nhắn bỗng nhớ tới, lỡ như Hạ Á Thiều hỏi cô: “Tại sao tâm tình Chu Khắc Phi lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy” cô biết nói sao bây giờ?


Không trả lời được cô sẽ thể hiện mình vô dụng, mà nếu không báo cáo, Hạ Á Thiều có thể cho rằng cô che dấu tin tức quân sự…


Nghĩ kỹ lại, cô bỏ điện thoại vào túi, trong nháy mắt thở dài một hơi.


Chu Khắc Phi không hẳn là một người tốt, nhưng bán đứng anh như vậy lại khiến cô có chút không thoải mái.


Đối với những chủ cửa hàng ở Trung Tâm mua sắm, thay vì nói “Vui lòng”, Chu Khắc Phi sẽ nói “Cảm ơn”.


Trong công việc, anh nghiêm khắc và luôn thúc giục mọi người hoàn thành chỉ tiêu, nhưng khi công tác thành công, anh luôn chia tiền thưởng và hoa hồng.


Anh là người công tư phân minh, nếu như anh nổi giận thì nhất định là vì công việc có sai sót chứa không phải ỷ vào chức quyền mà giận cá chém thớt.


Cô thích làm việc với anh, chỉ là, Hạ Á Thiều là tổng giám đốc của công ty, có thể khai trừ bất cứ kẻ nào, bản thân cô lại rất cần phần tiền lương này. Nếu được lựa chọn, cô cũng không muốn là người báo tin.


Bát cơm khó kiếm, phải làm vậy với Chu Khắc Phi cô cũng thấy áy náy.


Ngay lúc Chu Tư Nhàn còn đang đấu tranh tư tưởng, Chu Khắc Phi đã trở lại.


"Đi thôi."



Nhìn anh sải bước về cửa bên hông muốn rời đi, Chu Tư Nhàn lên tiếng nhắc nhở: “Boss, Chúng ta không cần tạm biệt Giáo sư Tề sao?”


"Không cần."


“Như vậy hình như không phải phép lắm…”


"Không sao cả."


“Boss, hình như… Giáo sư Tề đang nhìn chúng ta…” “Muốn nhìn cứ để bà ấy nhìn.”


Mất rồi lại tìm lại được, bất ngờ này quá lớn, nếu muốn anh đối mặt với Bái Nghê lúc này, anh sợ mình không khống chế được, sẽ làm kinh sợ đến cô, đối với quá khứ đã như tờ giấy trắng của cô, anh chỉ là một người xa lạ.


Cô không biết gì về anh, anh cũng thế.


Cô có còn thích ngủ nướng, có còn thói quen cọ vào chăn bông, thích ăn dâu tây và dưa hấu nữa không? Công việc của cô ở phòng thí nghiệm chủ yếu làm gì?


Thời gian đi làmthời gian nghỉ ngơi, những nơi cô đến, những người cô gặp, có hẹn hò bạn trai hay không….


Còn nữa, con của bọn họ, Trình Đông Ly- cái tên khiên anh nghĩ đi nghĩ lại, hoa cúc mọc dưới rào vào mùa đông, thiên nhiên gặp nam sơn.


Bái Nghê vẫn luôn hướng tới cuộc sống điền viên.


Hết thảy tất cả đều vì tai nạn năm đó mà trở về con số không, người từng thân mật khắng khít lại biến mất, anh phải bắt đầu làm lại từ đầu


Đông Ly, thằng bé giống cô như đúc, không biết cá tính có giống như thế không?


Chu Khắc Phi biết rõ, giờ phút này anh không thể để cảm xúc phức tạp như vậy chi phối


Anh muốn nhanh chóng quay về khách sạn


Suy nghĩ thật kỹ về việc làm thế nào bắt đầu mọi thứ lại từ


Công việc hàng ngày của Trình Bái Nghê bắt đầu từ phòng thí nghiệm, đương nhiên, cô phụ trách bộ phận thương mại.


Thư ký Hà Vi Vi rất có trách nhiệm, cô vừa bước vào văn phòng được năm phút đã bưng khay nước tiến vào, “Chị Nghê, cà phê của chị đây.”


"Cám ơn."


Sau đó Hà Vi Vi bắt đầu đem từng thứ một trên tay bỏ xuống.


“Tài liệu cần ký tên hôm nay.”


Một xấp dày.


“Buổi chiều sẽ họp chuyên môn.”


Hẳn một tập.


“Mười giờ sáng, Chu tiên sinh, người đại diện hệ thống mua sắm qua truyền hình New York của Hạ thị - sẽ qua trao đổi, đây là tài liệu về anh ta.”


Không quá khoa trương như hai cái trước nhưng cũng hơn mười trang.


Trình Bái Nghê nhìn những thứ mới để xuống, dở khóc dở cười, “Em có cần bày ra nhiều như vậy không?”


“Tin em đi, như vậy có thể tăng hiệu suất công tác của chị.”


"Vi Vi.. . . . ."


“Em sẽ không hại chị đâu mà.”


Hà Vi Vi buông chồng cuối cùng trên tay xuống, “Phòng thí nghiệm cần mua dụng cụ phân tích mới, đây là bảng biểu so sánh giá cả của các nhà máy nước ngoài.”


“Được.”


“Cuối cùng, em vừa mới ghé qua Nông trại Vui Vẻ xem những thứ còn dư, nếu hôm nay chị dám đi thu hoạch trước khi xong việc, chị xong đời là cái chắc…”


“Vi Vi…..”


“Em nói thật.”


Trình Bái Nghê có chút đau khổ, lại có chút muốn cười, nhìn thư ký của cô, “em gái” của cô, người vô cùng quan trọng trong đoạn đời thứ hai này.


Mặc dù Chứng minh thư ghi tuổi 30 tuổi nhưng kỳ thật cô chỉ có kinh nghiệm cuộc sống trong mấy năm gần đây.


Theo lời Bác sĩ và cảnh sát cô đã gặp tai nạn nghiêm trọng.


Rơi xuống vách núi, mất trí nhớ.



Còn ly kỳ hơn phim nữa.


Trong ký ức mơ hồ của cô chỉ hiện lên cảnh la hét trên biển, trước khi mở mắt, cảnh trong mộng của cô chỉ có cái này.


Từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, ngay cả tên cô cũng không nhớ, quả thực rất sợ hãi, chỉ dựa vào tư liệu của cảnh sát cùng với cố gắng liên lạc của Giáo sư Tề, ngày càng có nhiềungười tới bệnh viện gặp cô.


Mỗi người gặp cô đều vừa khóc vừa cười, vừa mừng vừa sợ.


Bọn họ đem theo ảnh chụp, còn một số đoạn phim với ảnh triển lãm cắt ra từ sách báo, thì ra cô từng xuất ngoại hai lần.


Thì ra, tên của cô là Trình Bái Nghê.


Cô biết được chút ít thông tin rằng mình là sinh viên đại học của Đại học quốc gia, lớn lên ở cô nhi viện, rất được mọi người yên mến, lại còn nghe nói cô có bạn trai bí mật trong suốt 4 năm nhưng chưa ai từng gặp qua


Trong số người quen và bạn cùng lớp, Vi Vi là người đến thăm cô thường xuyên nhất


Lúc Vi Vi mười tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn, người thân thích cũng không giàu có, không có khả năng nuôi dưỡng cô, đành phải đưa tới cô nhi viện.


Một đứa bé từng trải qua sự ấm áp của gia đình, bỗng chốc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, Vi Vi không hòa hợp được với mọi người, tối nào cũng khóc, khi trở về từ trường, không sợ người khác bàn tán, cô ôm Vi Vi vào lòng, , từ từ dỗ dành cô ấy ngủ, đương nhiên, những điều này là do các sơ nói, cô không có một chút ấn tượng nào cả.


Điều duy nhất cô biết, đó là Vi Vi rất có quý với cô.


Ba tháng cô ở bệnh viện, hầu như Chủ Nhật nào Vi Vi cũng đi với bạn trai đến thăm cô, sau đó để mặc bạn trai bên cạnh xem TV, cố gắng nói chuyện với cô.


Sau khi xuất viện, cô xin cảnh sát địa chỉ chỗ ở trước kia, không ngờ bên trong đã có người khác ở, mà cũng đúng thôi, hôn mê ba tháng, nằm viện ba tháng, có chủ thuê nhà nào tốt đến mức không trả tiền nhà mà vẫn giữ phòng ở cho mình chứ.


Sau đó, Giáo sư Tề hỏi cô có bằng lòng làm con gái của bà không.


Cái thai trong bụng ngày càng lớn, lại không chỗ nào để đi, cô suy nghĩ rồi đáp ứng.


Người mẹ nuôi trên năm mươi tuổi này quả thực rất tốt, chẳng những đưa cô về nhà, chờ sau khi cô sinh con xong, còn đưa cô vào làm việc trong công ty, giống như bồi dưỡng người nối nghiệp vậy, Công ty của bà tuy trên danh nghĩa là Phòng thí nghiệm nhưng thực tế là một công ty sinh hóa cỡ trung, nhà xưởng đặt ở miền Trung, còn Văn phòng và nơi nghiên cứu phát triển thì xây dựng ở Đài Bắc.


Bởi vì đánh giá được thị trường cho nữ, công ty sản xuất một loạt các sản phẩm làm đẹp, từ mỹ phẩm, dưỡng da, trang điểm, đến các sản phẩm collagen, chống lão hóa Q10, axit amin, nước hoa hồng…, Cứ như vậy, mở rộng khai thác trên hệ thống trực tuyến, buôn bán online cũng phát triển, lợi nhuận mỗi năm mỗi tăng.


Ý tưởng này do Tề Ân Thục một tay sáng lập, trước mắt do Trình Bái Nghê cô toàn quyền làm chủ và triển khai.


Cô không phải là chuyên gia sinh học, lại càng không có khái niệm về kinh doanh buôn bán, nhưng may mắn là có Vi Vi đã tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh giúp cô từng bước đưa mọi việc vào quỹ đạo, Thêm vào đó, bạn trai của Vi Vi cũng làm việc ở đây, cậu ấy là kỹ sư hóa nên sẽ lo phần chọn nguyện liệu thô, cũng như loại bỏ kinh phí không cần thiết trong phòng thí nghiệm.


Nhờ sự giúp đỡ của hai người bọn họ, trước khi mọi người kịp nhìn ra, cô đã trở thành một người khôn khéo trong mắt đồng nghiệp.


Nhưng mà chỉ có người bạn này biết rõ, người khôn khéo này ngoại trừ điên cuồng chụp hình cho con trai thì cái điên cuồng còn lại đó chính là lên mạng chơi nông trại vui vẻ, có thể thu hoạch rau quả lại còn bán lấy tiền, tuy chỉ là trên mạng nhưng mà làm nông dân ảo cũng được, có còn hơn không.


Cô vốn muốn sáng hôm nay lên thu hoạch bồ đào, không nghĩ tới Vi Vi đã một bước ngăn chặn a.


Đợi tới tối thu hoạch, không biết đã bị trộm nhiều hay ít rồi, cái trò chơi này cho phép nông dân ảo có thể ăn trộm của nhau, tuy biết đều là ảo, nhưng vẫn đau lòng.


Bồ đào ơi, ráng đợi ta…


“Vi Vi, chúng ta trước kia cũng thường như thế này sao?” Tuy cô lớn tuổi hơn, lại còn là cấp trên, nhưng kỳ thật, Vi Vi còn giỏi giang hơn cô.


“Ý chị hỏi là trước khi chị mất trí nhớ sao?”


"Ừ."


"Không phải."


“Vậy sao bây giờ lại như thế này?”


Rõ ràng là bắt nạt cô, cô muốn có một chút tự tôn của cấp trên nha… còn nữa, cô thật sự rất muốn lên sớm một chút để thu hoạch bồ đào….


“Bởi vì hôm nay là một ngày trọng đại, Hạ thị kinh doanh rất phát triển, nếu hợp tác thành công với bọn họ, phòng thí nghiệm sẽ phát tài, tiền thưởng chắc là đủ để em và Lý Gia Hùng mua nhà, bọn em đều trông cậy vào số tiền kia, cho nên em phải nghiêm khắc với chị một chút.”


Thì ra là…


“Chu tiên sinh là người rất đúng giờ, cho nên trước khi anh ấy đến, chị hãy đọc kỹ tài liệu đi.”


Hà Vi Vi vỗ nhẹ vai cô, “Nếu có vấn đề gì hỏi lại em, em ra ngoài trước.”


Chu Khắc Phi quả nhiên đúng giờ như tư liệu nói.


Chín giờ năm mươi tám phút, Vi Vi gọi điện.


Mười giờ đúng, cô bước vào theo sau là một người đàn ông.


Tây trang chỉnh tề, trên khuôn mặt cương nghị là cặp kính không viền, ở anh toát ra một sự tự tin mà chỉ có những người thành công trong sự nghiệp mới có.


Anh nói với cô, “Chào Trình tiểu thư, tôi là đại diện của Hạ thị, Chu Khắc Phi.”


Cô đưa anh tới phòng khách nhỏ bên cạnh, “Vi Vi, pha hai tách cà phê, bỏ thêm nhiều sữa và đường nhé.”


Hà Vi Vi cứng đờ, nhiều đường nhiều sữa là thói quen cá nhân của Trình Bái Nghê, Chu Khắc Phi thích uống cà phê đen, đừng nói là nhiều đường nhiều sữa, một chút thôi chỉ sợ anh ấy cũng có ý kiến.


Chị Nghê ngay cả hỏi cũng không hỏi lại trực tiếp kêu cô pha hai tách cà phê ngọt sao? Chẳng lẽ ngăn cản chị ấy thu hoạch bồ đào lại gây đả kích lớn như vậy?


Nghĩ một lát, Hà Vi Vi quyết định không để ý tới Trình Bái Nghê, “Chu tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống gì?”


Ngoài ý muốn, vẻ mặt Chu Khắc Phi ôn hòa, hơn nữa không biết có phải ảo giác không, trên mặt anh có một loại vui vẻ kỳ là, “Cà phê đen là được rồi.”


Đúng thôi, cô cảm thấy anh nhất định là không thích đường và sữa.


Sau khi Hà Vi Vi rời khỏi, Trình Bái Nghê ngồi xuống, hơi ngại ngùng: “Thật xin lỗi, tôi đã quên hỏi thói quen của Chu tiên sinh.”


Cô bị thế nào vậy? Rõ ràng trực tiếp nói ra, không hề nghĩ ngợi, cứ như mình biết rất rõ thói quen ăn uống của anh, thật đáng sợ.


Lần đầu gặp mặt lại xảy ra chuyện đáng ngại thế này, chắc hẳn ấn tượng của Phòng thí nghiệm Tề thị trong mắt anh đã bị ảnh hưởng, vì danh dự của công ty và tiền thưởng của mọi người, cô cố gắng tập trung hai trăm phần trăm tinh thần, thay công ty tranh thủ lợi nhuận cao nhất.


Chu Khắc Phi nhìn bộ dáng hơi ão não của cô, có chút buồn cười trong lòng, sau đó từ từ ấm áp.


Cô còn nhớ rõ sở thích của anh.


Tuy đã không còn nhớ anh, nhưng theo phản xạ, vẫn thay anh gọi thứ anh thích, nhiều đường nhiều sữa—bọn họ là những đứa trẻ nếm qua khổ cực, cho nên không thích những thứ cay đắng, có khi vì muốn có tinh thần tốt khi uống cà phê, thêm nhiều thật nhiều sữa để át cả hương vị của cà phê.


Bái Nghê nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ cũng gây cho anh một cảm giác buồn, nhưng may là đã chuẩn bị tâm lý, đối với anh, tất cả sẽ qua mau thôi.


Anh sẽ lại theo đuổi cô, bọn họ sẽ cókết hôn, sẽ có thêm đứa con khác, sau đó vào lúc thích hợp, anh sẽ nói cho cô biết về quá khứ của họ.


Hít sâu một hơi, Chu Khắc Phi tự bảo với lòng, nhất định phải bình tĩnh, “Hợp đồng đưa tới lúc trước, không biết Trình tiểu thư đã xem chưa?”


“Tôi đã xem xong rồi.”


“Nếu như Trình tiểu thư có thể chấp nhận điều khoản trong hợp đồng, tôi rất hi vọng có thể ký trong hôm nay.”


“Tôi nghĩ về điều khoản phân phối, Phòng thí nghiệm chúng tôi có vẻ gặp bất lợi.” Trình Bái Nghê mỉm cười, “Hạ thị muốn kiếm tiền nhưng cũng không thể vì thế mà muốn Phòng thí nghiệm của chúng tôi chịu thiệt chứ, nếu là nhà máy phân phối hàng, chúng tôi cũng cần trả cho nhà máy đó phần trăm lợi nhuận. Tuy nhiên, nếu như Hạ thị đồng ý dùng nhân lực của mình để giao hàng, thì lại là chuyện khác.”


Nhìn Trình Bái Nghê trước mặtt, cô mặc một bộ trang phục công sở màu trắng, gương mặt thành thục khôn khéo, toát ra một loại khí chất áp đảo người khác, Chu Khắc Phi cảm thấy có chút mới lạ, lại có chút đau lòng- Bái Nghê của anh luôn vô tưmơ hồ, cô cũng vui với sự vô tư đó, tràn ngập tình yêu với thiên nhiên, đối với kinh doanh không một chút hứng thú, Còn bây giờ lại ngồi đây đại diện cho Giáo sư Tề ký kết hợp đồng, ngoại trừ để kiếm sống và báo ân, anh không nghĩ ra được lí do nào khác.


Nếu như không có tai nạn ngoài ý muốn kia, nếu như cô một mực ở cạnh anh, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, cô có thể làm chuyện mình thích chứ không phải như thế này.


Dù cho văn phòng rất lớn, dù cho cửa sổ thủy tinh làm cho không gian có vẻ tươi sáng rạng ngời nhưng anh tin, nếu có thể lựa chọn, cô sẽ nguyện ở chân núi, bờ biển ghi chép về hệ sinh thái, rồi sau đó khuyến khích cộng đồng tiết kiệm năng lượng…


“Chu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?”


Thanh âm của Bái Nghê kéo anh về thực tại, anh lấy lại bình tĩnh,”Vấn đề này Hạ thị chưa nghĩ tới, tôi cần xin chỉ thị từ cấp trên.”


“Không sao, chờ sau khi anh liên lạc với bên New York xem xét lại rồi có thể đến đây bất cứ lúc nào.”


Chuyện làm ăn đến lúc này đã nên cáo từ, nhưng anh không muốn đi, kỳ lạ chính là hình như Bái Nghê cũng không có ý đứng dậy, chỉ nhìn anh, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng.


Thật sự là đáng yêu.


Chu Khắc Phi rất muốn sờ mặt cô, rất muốn rất muốn, nhưng anh biết rõ, bây giờ đừng nói là sờ mặt cô, cho dù nắm tay lâu một chút cũng có vẻ kỳ quái.


“Tôi có thể gọi cô là Bái Nghê không?”


"Ừ."


“Cô cũng đừng gọi tôi là Chu tiên sinh nữa, gọi tôi là Chu Khắc Phi được rồi.” Trình Bái Nghê gật đầu, sau đó nở nụ cười, “Chu Khắc Phi.”


Cô rất ghét người ta tỏ vẻ quen thuộc với mình, tham gia nhiều bữa tiệc xã giao, không ít người bị cô dùng ánh mắt cảnh cáo, lâu dần cũng không còn ai chủ động nói chuyện với cô, cô trở thành một trong những “nhánh hoa bên tường” tách mình khỏi đám đông; nhưng Chu Khắc Phi này thì không… nên nói thế nào nhỉ, giống như đã từng quen biết lại thêm một chút gì đó, tóm lại, anh thân thiết, cô không cảm thấy ghét.


Chẳng những không ghét mà còn hơi vui vẻ.


“Cuối tuần này, cô có rảnh không?”


Chu Khắc Phi nói với cô: “Tôi có thể mời cô đi ăn tối không?”. Nhìn anh cười rạng rỡ như vậy, cô chỉ có thể gật đầu.


“Như vậy, sáu giờ tôi tới đây đón cô được không?”


Lại gật đầu.


Chu Khắc Phi rất lễ phép cáo từ.


Trình Bái Nghê ngơ ngác ngồi trên ghế, tay ôm ngực, cảm thấy nội tâm có chút không ổn.