Chồng À, Xin Hãy Bình Tĩnh

Chương 3: Đừng làm vậy với tôi




" Không, đừng mà! Đừng làm vậy với tôi! "

Tô Hạ lo lắng đến mức nước mắt thi nhau chảy ra, nhưng tiếc là lời khẩn cầu của cô không có tác dụng, cô giãy dụa khiến hắn càng thêm hăng máu, sức lực cũng theo đó lớn hơn, không cho phép cô cự tuyệt, hắn cứ thế cởi hết quần áo trên người cô, đem cô đè lên giường, hôn từ vành tai xuống cổ đến xương quai xanh, liên tục hôn khắp mọi chỗ.

Nước mắt Tô Hạ ứa ra, miệng không ngừng la lên, muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng một chút sức lực cũng không có, lúc này cô cảm thấy chưa từng bất lực như vậy, sợ hãi cứ thường trực trong lòng, đối với cô mà nói, người trước mắt mình vẫn là một người đàn ông xa lạ, cô chỉ có thể run rẩy la lên: " Cứu với.....Ai đó hãy đến cứu tôi.....Đừng làm vậy với tôi mà.... "

Thân thể Tô Hạ run rẩy, một gã đàn ông say rượu như này làm sao có thể để tâm đến cảm xúc của cô? Hắn ta chỉ điên cuồng cướp đoạt, chỉ biết rằng khi hắn hét lên tên Dĩ Mạt, khuôn mặt của người trước mặt lại chính là người thương, sự kích động cùng nỗi nhớ trong lòng lại càng trở nên điên cuồng mà chiếm hữu ——

Đồng tử Tô Hạ phóng đại, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền đến một sự đau đớn đến tận xương tủy, giống như cả linh hồn bị xuyên thấu, đôi môi chỉ khép lại rồi lại mở ra, chỉ phát ra hai âm tiết: " Đau quá..... "

Nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt chứa đầy bi thương, cô kiên trì bảo vệ sự trong trắng của mình, thế nhưng chỉ qua một đêm, cô lại bị cướp đoạt trong hoàn cảnh bất khả kháng, để lại vết sẹo trong lòng!

Cô biết giờ phút này giãy dụa tiếp cũng vô dụng, chỉ có thể siết chặt hai bàn tay, nhắm nghiền mắt, ngậm chặt môi, không cho bản thân thốt lên thứ âm thanh ghê tởm kia, chỉ có thể hy vọng giờ phút này thời gian trôi qua thật mau!

Nỗi đau đớn về thể xác cũng không bằng sự tra tấn dày vò tinh thần cô đang chịu, cô cắn chặt môi, dòng máu đỏ ngầu trào ra, móng tay hằn sâu vào trong da thịt để lại những vết hằn sâu, đôi mắt nhắm nghiền không ngừng chảy ra dòng lệ bi thương, cổ họng run rẩy, nghẹn ngào mà gã đàn ông trên người cô vẫn chỉ lo gọi tên một người phụ nữ khác, cứ thế làm tổn thương cô đến tuyệt vọng!

" Dĩ Mạt, Dĩ Mạt!! "

Từng tiếng gọi của hắn như nhát dao cứa vào lòng Tô Hạ, cho dù cô không yêu hắn, bị trở thành thế thân, bị kêu bằng tên người khác, bị đối xử như vậy thì cô cảm thấy thế nào? Trong lòng luôn có cái gì đó thường trực, cô cố nhẫn nại, nghĩ rằng rất nhanh sẽ mau hết thôi, nhưng hắn cứ đòi từ lần này đến lần khác, hoàn toàn mất đi lý trí, chiếm hữu hết lần này đến lần khác, Tô Hạ cảm thấy dưới thân đau chết đi được, giống như bị lửa thiêu đốt, vừa khó chịu vừa đau đớn, hoàn toàn không có cảm giác vui sướng của lần đầu tiên, dần dần trước mắt chỉ còn một khoảng mơ hồ, cô chậm rãi, khép mí mắt lại.....

Mà đêm còn dài....

....

Hôm sau, ánh nắng mặt trời xộc thẳng vào phòng, trên tấm ga giường trắng tinh là một cô gái khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt, hai má chảy mồ hôi lạnh, nhíu mày lại, sắc mặt đầy vẻ đau đớn.

Tô Hạ cảm thấy cơ thể giống như bị thiêu đốt, khó chịu, cả người đều không thoải mái, muốn mở mắt ra nhưng không tài nào mở được, miệng lưỡi khô khốc, cổ họng như bị bỏng rát, cô cảm thấy như có một bàn tay lạnh như băng để lên trán mình, thỉnh thoảng có người giúp cô lau người, đôi lúc có giọng nói truyền đến nhưng cô căn bản nghe không rõ.

Không biết qua bao lâu, Tô Hạ mới cảm giác sức nóng như dịu lại, mí mắt cũng không còn nặng trĩu, chậm rãi mở mắt ra thì đập vào mắt là một khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn, lông mày rậm và một biểu cảm trông phức tạp. Tô Hạ sợ đến mức định nhảy cẫng lên!

"Nằm xuống!"

Cố Dật Thần vội vàng đè cô xuống, lời nói vẫn lạnh như băng.

Tô Hạ thấy đầu óc trống rỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu đau muốn nứt ra, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, " Đây là chỗ nào? "

Mỗi lần mở miệng đều như yết hầu bị cắt rời, đau kinh khủng, giọng nói cũng vài phần khàn đi.

" Cảm tạ trời đất, Cố phu nhân cuối cùng cũng tỉnh lại, cô thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không? "

Đột nhiên một người phụ nữ trung niên bước vào cửa, vẻ mặt vui mừng đi đến bên cạnh cô, ân cần hỏi han.