Chồng À, Anh Hết Cơ Hội Rồi

Chương 17




-Tôi nào dám có ý đó!! Cô giật mình trả lời anh trong sự hoãn loạn.

-Vậy sao?

-Đúng tôi chỉ là muốn xuống bếp nấu ít đồ ăn thôi!

-Được vậy cô đi đi tý tôi xuống ăn!

-HẢ??

-Có chuyện gì sao?

-À không..(cái tên bệnh hoạn này đang dở chứng gì thế không biết)

-Ừ! (để tôi xem xem cô dở trò gì tiếp theo)

Thay quần áo xong anh đi xuống phòng khách ngồi uống cà phê bạn thân của anh gọi tới và nói:

- Ôn Nhiên về rồi!

Nghe xong anh liền tắt máy bảo quản gia chuẩn bị xe khoác áo và đi ngay tới sân bay nơi mà Ôn Nhiên đáp xuống.

Thấy anh đi lòng cô đột nhiên đau thắt lại.

(Đây là cảm xúc của nguyên chủ sao)

Cô đưa tay lên má lau giọt nước mắt đã bất giác rơi. Cô biết, anh ta đi tìm mối tình đầu nhưng cô không có cảmgiác gì hết chỉ là cái cơ thể này của nguyên chủ tự phản ứng.

Cô bất giác đặt tay lên bụng mình.



(càng ngày càng to rồi)

Cô mỉm cười rồi đi xuống bếp ăn. Đột nhiên có một bóng người ngồi vào ghế.

-Đồ này là của An An nấu sao, trông ngon thật nha~

-Hửm Yên Yên cậu qua đây từ lúc nào thế?

-Không gọi chị Yên nữa sao~ lúc tớ qua thấy thằng nhóc Lục Nam chạy xe như điên ấy, phóng nhanh lắm, tớ tưởng có chuyện gì liền chạy vào đây nè.

-....

-Sao vậy ai làm bảo bối của tớ buồn sao?

-Anh ấy đi đón Ôn Nhiên..

-Cái gì???

-Tớ nghe nói Ôn Nhiên về nước.. Anh ấy liền chạy đi đón..

-Cậu yên tâm tớ sẽ đòi lại công đạo cho cậu!

-Thôi tớ không sao cậu làm vậy chỉ khiến anh ấy ghét tớ hơn thôi

-Vậy thì được thôi, tớ không làm gì nữa nhưng mà..

-?

-Đi coi phim với tớ đi bảo bối mấy nay làm việc mệt mỏi tớ chán lắm rồi~

-Vậy tối nay cậu qua đây ở coi phim luôn



-Được nha~

-Giờ thì cho tớ ăn với đói quá!!

-Sao tớ có cảm giác như một đại minh tinh như cậu mà lại bị bỏ đói cả tuần rồi ấy nhỉ? thôi ngồi xuống tớ đi lấy chén đũa cho cậu!

-Hihi lâu lâu mới được ăn cơm bảo bối làm

Cô ngồi rung 2 chân chờ đợi trông rất dễ thương, 2 người ăn xong thì bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất rồi bỗng có tiếng chuông cửa.

Cô bước ra cửa xem thì thấy Lý Tâm đứng trước cửa cùng với đống hành lí, cô vội mở cửa hỏi Lý Tâm

-Cậu có chuyện gì sao, sao lại xách vali tới đây thế?

Nói rồi cô kéo Lý Tâm thẩn thờ bước vô còn Lục Yên thì chạy lại xách hành lý của cô. Có vẻ như bọn họ lại cãi nhau rồi, sắc mặt cô không tốt lắm, nhợt nhạt đến mức ngay cả An An cũng không còn nhận ra cái người mà luôn lạc quan vui vẻ mà bám lấy họ làm họ cười mỗi ngày giờ lại giống như cái xác biết di chuyển.

Lý Tâm-Chỉ là cãi nhau một chút thôi, có vẻ anh ấy hết yêu tớ rồi..

An An -Cậu chắc chứ sao cậu lại nghĩ như thế?

Lý Tâm-Tớ thấy anh ấy cứ lén lén lút lút làm gì đó ngay cả điện thoại cũng có pass và không cho tớ đụng vào, dạo này anh ấy thậm chí còn nóng tính với tớ nữa..Liệu anh ấy..Có phải có người mới rồi không?

Lục Yên-Chắc do cậu nghĩ nhiều thôi mệt quá thì ở lại đây một thời gian tớ sẽ kêu người điều tra vụ này.

Lý Tâm -Ừm cảm ơn các cậu , đúng là chỉ có bạn thân của tớ là tốt với tớ nhất♡

Lục Yên -hehe được rồi vậy chúng ta ăn gì đi tớ lại thấy đói rồi.

An An-chúng ta đi ăn ở nhà hàng nhé, Lục Nam bận sẽ không để ý tới tớ đâu.