09.
Ngón trỏ miết nhẹ vào cằm của Tiểu Linh, Hứa Xuyên Hòa buộc mình phải dời tầm mắt sang chỗ khác: “Về rồi nói.” Chứ cứ thế này thì biết bao giờ hắn mới lấy giấy bút đây? Có khi mất cả ngày cũng nên.
Tiểu Linh xụ mặt, ôm gối im thin thít. Hứa Xuyên Hòa đứng dậy phủi cỏ dại trên quần áo, đoạn xoa đầu Tiểu Linh: “Ngoan, chờ anh.”
Hết lần này tới lần khác bị từ chối, Tiểu Linh hờn dỗi không thèm nhìn mặt hắn. Cậu kéo tay hắn xuống, song vẫn không nỡ buông ra: “Em nghe lời mà.”
Hứa Xuyên Hòa sống mười tám năm, chưa bao giờ mềm lòng như hôm nay. Tiểu Linh hệt như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua trái tim hắn. Nhưng nó vẫn có thể dấy lên một vùng biển bão trên mặt hồ tĩnh lặng, mỗi một cử động đều nối thẳng tới dây thần kinh của hắn.
Tiếng gió gào thét bên tai, cảnh vật thoáng qua trong tầm mắt. Hứa Xuyên Hòa chạy một mạch về nhà, không muốn chậm trễ dẫu chỉ một giây.
Hắn sải bước vào phòng ngủ, chộp lấy hộp bút chì với một đống giấy nháp linh tinh. Hứa Xuyên Hòa chạy trở lại đường cũ và lao vào rừng trong tâm trạng nôn nóng, bỏ hết thảy ánh nắng gay gắt sau lưng.
Khi trông thấy dáng vẻ trắng nõn đang ngồi giữa bụi Linh Lan, tốc độ của hắn mới thoáng chậm lại và từ từ dừng hẳn. Hứa Xuyên Hòa chống hai tay lên đầu gối, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Tiểu Linh lo lắng nhào về phía hắn, thốt lên: “Sao đổ mồ hôi nhiều thế? A Xuyên, mặt anh đỏ quá.”
“Vớ vẩn.” Những hạt mồ hôi rơi liên tục xuống mặt đất, tạo thành dấu vết nho nhỏ trên đó. Hứa Xuyên Hòa mệt đến mức thở không ra hơi. “Mùa hè chạy điền kinh, không nóng mới lạ.”
Chợt, làn da nóng bỏng chạm phải thứ gì đó mát lạnh. Tiểu Linh ôm mặt Hứa Xuyên Hòa, hỏi: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Cậu sốt ruột nên mạnh tay quá đà, cái miệng của Hứa Xuyên Hòa vặn vẹo tùm lum, trông cực kỳ buồn cười. Hắn lúng búng: “Đỡ hơn rồi.”
Tiểu Linh lo lắng: “Còn nóng chỗ nào nữa?”
Hứa Xuyên Hòa buột miệng: “Trên người.”
Tiểu Linh lập tức bắt đầu cởi quần áo. Hứa Xuyên Hòa sửng sốt, nắm chặt cái tay đang chuẩn bị kéo áo xuống: “Em tính làm gì!”
“Em giúp anh hạ nhiệt đó.” Tiểu Linh bình tĩnh nói. “Anh cũng cởi liền đi. Em ôm anh một chút là mát à.”
Hứa Xuyên Hòa: … Không, nó chỉ nóng hơn thôi.
Hứa Xuyên Hòa nghiêm túc ngăn chặn hành vi nguy hiểm của Tiểu Linh, đoạn ngồi phịch xuống đất. Hắn nhìn bụi Linh Lan rậm rạp đằng trước, quyết định thử phác họa nó.
Tiểu Linh chốc thì nằm sấp, chốc thì ngồi xếp bằng. Đôi khi cậu còn đứng dậy đi đi lại lại, lượn tới lượn lui vòng quanh Hứa Xuyên Hòa, nhìn hắn vẽ hết bức này đến bức khác.
Hắn luôn không thể kiểm soát độ mượt mà của các đường nét, đóa Linh Lan dường như chẳng có hồn, trông hết sức dung tục. Hứa Xuyên Hòa không hề nản lòng, tiếp tục lật sang trang mới. Hắn phát hiện bản thân không hề chán ghét vẽ vời, thậm chí có thể thực hiện nó một cách kiên nhẫn.
Dần dần đắm chìm trong vẽ tranh, thời gian trôi qua mà hắn chẳng hề hay biết. Ánh nắng mờ ảo trong nháy mắt, trang giấy trắng nhuộm sắc màu hoàng hôn. Hứa Xuyên Hòa giật mình, hóa ra trời đã xế chiều.
Hứa Xuyên Hòa đặt bút chì xuống, đưa mắt tìm kiếm bóng hình Tiểu Linh. Người nọ đang rửa những quả táo đã hái bên hồ, trông cậu làm việc hết sức nghiêm túc.
Hắn lặng lẽ đến sau lưng Tiểu Linh, nhưng chưa kịp làm gì đã hết hồn trước.
Một vốc nước lạnh tạt vào mặt, cảm giác mát mẻ xua tan cái khô nóng của ngày hạ. Hứa Xuyên Hòa lau mắt, thấy rõ nụ cười của Tiểu Linh. Hắn nghe cậu hỏi rằng: “Anh vẽ xong rồi hả?”
Hứa Xuyên Hòa trả lời: “Ừ. Anh vẽ nhiều lắm, nhưng vẫn chưa hài lòng.”
Tiểu Linh nói: “Ba mươi lăm.”
Hứa Xuyên Hòa: “Sao?”
“Hôm nay anh vẽ tổng cộng ba mươi lăm bức Linh Lan.” Tiểu Linh đưa quả táo cho hắn. “Càng vẽ càng đẹp, thật đó. Anh nhìn không thấy, nhưng em biết anh tiến bộ qua từng bức.”
Hứa Xuyên Hòa nhìn chăm chú vào con ngươi màu bạc của Tiểu Linh. Nơi đó dường như cũng có một cái hồ. Nó sạch sẽ không tì vết, khiến hắn muốn chuồi mình vào đó.
Thấy Hứa Xuyên Hòa không nhận, Tiểu Linh bèn đưa quả táo chạm vào môi hắn. Nhưng chẳng biết vì sao người nọ vẫn không chịu hé miệng. “Anh lười cắn hả?” Tiểu Linh lẩm bẩm, đoạn cắn một miếng. Cậu chạy tới bên hồ rửa sạch, rồi lại đưa lên môi Hứa Xuyên Hòa. “Không dính nước miếng của em, anh ăn đi mà.”
Ánh nhìn của Hứa Xuyên Hòa càng thẳng thắn hơn, dục vọng đang trào dâng ở trong đôi mắt hắn.
Chờ một lúc lâu, Tiểu Linh buồn bã hạ tay xuống. Cậu mím môi, hỏi: “Sao anh không ăn vậy? Cả ngày nay chưa ăn gì, anh có đói không?”
Hứa Xuyên Hòa vẫn không đáp lại.
“A Xuyên, anh để ý tới em đi.” Tiểu Linh sốt ruột. “Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì vậy?”
Hứa Xuyên Hòa nhè nhẹ thở ra, thấp giọng: “Em chuẩn bị tinh thần nhận thưởng chưa?”
Tiểu Linh thoáng ngỡ ngàng, gò má ửng hồng và đôi mắt màu bạc bỗng sáng ngời. Cậu nhìn Hứa Xuyên Hòa, khóe miệng cong lên vì hạnh phúc.
Hắn trìu mến vuốt ve mái tóc của Tiểu Linh, lòng bàn tay ấm áp trượt xuống ngay khuôn mặt cậu. Hứa Xuyên Hòa tỉ mỉ chiêm ngưỡng vẻ đẹp choáng ngợp ấy, và rồi từ từ nhắm mắt cúi đầu.
Gió thổi đưa mây, ánh chiều tà ngập lối, bươm bướm bay lượn khắp nơi. Tiểu Linh kiễng chân ngửa đầu, thành kính nghênh đón nụ hôn của Hứa Xuyên Hòa.
Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp dưới vầng thái dương đang nghiêng xuống. Và khi hai đôi môi chạm vào nhau, Hứa Xuyên Hòa hoàn toàn bỏ vũ khí đầu hàng. Hắn cam chịu đắm chìm trong chiếc hôn đầu tiên vụng dại. Cắn nhẹ. Mút khẽ. Và ngang ngược quấn lấy Tiểu Linh.