15.
Tiểu Linh… Tiểu Linh!
Một tia sét cắt ngang bầu trời lóe lên trong không trung phía trên dãy núi. Nó đánh thẳng xuống tạo thành thứ âm thanh vang vọng. Cây cối thoáng chốc bùng cháy, ngọn lửa dần bao phủ khu rừng. Hứa Xuyên Hòa đẩy cành lá rơi rụng ra, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Ngực ê ẩm, hai chân bủn rủn. Hứa Xuyên Hòa không thể hít thở bầu không khí trong lành như trước đây. Hắn lê từng bước nặng nề trong rừng rậm, cứ tiếp tục bước mà chẳng hề ngơi nghỉ. Ngay trước khi thể lực sắp cạn kiệt, hắn trông thấy hồ nước trong vắt và bụi Linh Lan khô héo từ lâu nơi cuối tầm mắt.
Đất nứt nẻ, mất chất dinh dưỡng; thân rễ đã hoại tử. Hứa Xuyên Hòa quỳ thụp xuống, ánh mắt đờ đẫn dán chặt vào đóa Linh Lan. Hắn nâng lên một gốc cây đã cháy đen, đầu ngón tay run rẩy từng hồi, lồng ngực đau đến mức suýt vỡ toang.
Cảm xúc chịu kiềm nén bấy lâu cuối cùng bộc phát trong cơn tuyệt vọng. Hứa Xuyên Hòa cắn chặt môi, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ lên. Tầm nhìn hắn bắt đầu mơ hồ, trong phút chốc nước mắt trào ra.
Một giọt nước mắt rơi xuống làm rễ Linh Lan nhuốm màu ướt át. Hứa Xuyên Hòa bỗng nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh trong tiếng gió rít gào. Hắn ngẩng phắt đầu ngó dáo dác xung quanh.
“A Xuyên.”
Theo tiếng vọng như đến từ quá khứ, bóng dáng trắng ngần thấp thoáng trước mặt. Một giây tiếp theo, Hứa Xuyên Hòa cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp. Hắn hoảng sợ ôm chầm lấy Tiểu Linh, đôi môi mấp máy từng tiếng nấc nghẹn ngào. Đến giờ phút này, Hứa Xuyên Hòa đã thực sự nhìn rõ trái tim mình. E rằng hắn chẳng thể rời bỏ Tiểu Linh một lần nữa.
“Đi mau!” Tiểu Linh không cho phép bản thân rơi vào cái ôm dịu dàng ngày đoàn tụ. Cậu gắng gượng kéo Hứa Xuyên Hòa đứng dậy, vội nói. “Đi mau lên kẻo không kịp!”
Hứa Xuyên Hòa nói: “Anh muốn dẫn em theo.”
“Đừng có ngốc.” Tiểu Linh sửng sốt. Cậu không có thì giờ giải thích cho hắn, bèn dùng hết sức đẩy Hứa Xuyên Hòa ra ngoài. “A Xuyên, anh không được có chuyện gì. Em không cho phép anh xảy ra chuyện.”
“Nếu không thể rời đi.” Trông thấy Tiểu Linh, cõi lòng hắn đã thoáng bình tĩnh. Hứa Xuyên Hòa nói chậm rãi. “Vậy anh ở lại.”
“Anh nghe em nói nè.” Tiểu Linh nắm chặt tay hắn, giọng điệu vội vàng. “Anh có nhớ kiếp trước gặp em thế nào không? Chậu Linh Lan trên kệ gỗ ở cửa hàng sắp san nhượng, anh nhớ lại đi.”
“Tìm được nó, A Xuyên.” Tiểu Linh nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt kiên định. “Hai mình nhất định gặp lại.”
Hứa Xuyên Hòa vô cảm mà đứng bất động tại chỗ. Tiểu Linh cau mày, bối rối đẩy hắn một cái: “Đi đi. A Xuyên, anh có nghe lời không!”
Hứa Xuyên Hòa nhìn Tiểu Linh với vẻ mặt dịu dàng, đoạn bắt lấy nắm đấm đang rơi xuống người mình. Hắn cười, nói: “Em còn định lừa anh đến khi nào đây? Mua chậu Linh Lan kia, kêu anh chăm sóc đến năm ba mươi lăm tuổi. Vào ngày sáu tháng sáu, em sẽ xuất hiện sao?”
Tiểu Linh tròn mắt, kinh ngạc: “Sao anh…”
“Em hiểu anh nhất, biết tất cả bí mật trong lòng anh.” Hứa Xuyên Hòa nhẹ nhàng nói. “Tiểu Linh, anh cũng hiểu em nhất.”
“Em muốn lừa anh sống với hy vọng, đúng không?” Hứa Xuyên Hòa nói. “Em đang nghĩ, có lẽ tới lúc ấy anh đã quên em từ lâu.”
Tiểu Linh sụt sùi, đoạn quay mặt đi. Đôi mắt cậu đã hoen đỏ.
“Em tưởng anh khờ thật à.” Hứa Xuyên Hòa thở ra. “Kiếp trước là kiếp trước, không thể nào liên quan đến kiếp này. Sao có thể trải qua một đời như đúc, hả em?”
“Dù anh chăm sóc một chậu Linh Lan nữa, nhưng em có chắc kiếp này mình gặp lại nhau không?” Hứa Xuyên Hòa nói. “Dù mình gặp nhau chăng nữa… Tiểu Linh à, người đó vẫn là em sao?”
Tiểu Linh bật khóc, cầu xin hắn: “A Xuyên, anh đi đi. Em xin anh…”
Hứa Xuyên Hòa ngồi xổm xuống, xới đất trong bụi cỏ và chọn hai nhành Linh Lan chưa khô hẳn. Hắn cẩn thận đặt một nhánh vào túi quần, nhánh còn lại cột vào tay trái của Tiểu Linh cốt tiếp ít năng lượng cho cậu.
Hứa Xuyên Hòa khẽ cong mắt, mỉm cười nhéo má Tiểu Linh: “Xin lỗi em, anh không đi đâu.”
Hắn ôm lấy Tiểu Linh đang khóc lóc thảm thiết di chuyển đến hồ nước. Mười ngón tay đan khít vào nhau, Hứa Xuyên Hòa thề với lòng không bao giờ buông cậu ra nữa. Trước khi bước vào hồ nước lạnh băng, hắn đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Linh. Cái chạm mềm mại ẩn chứa sức mạnh xoa dịu đến kỳ lạ, Hứa Xuyên Hòa hôn khẽ lên đôi môi của chàng thiếu niên áo trắng. Đoạn hắn nói một cách kiên quyết: “Đời này của A Xuyên chỉ cần Tiểu Linh mà thôi.”
Nước hồ lạnh lẽo khiến tay chân tê cứng. Hứa Xuyên Hòa bơi hết sức mình, phải mất thời gian gấp đôi mới đến được cây Sala giữa hồ.
Hai người trèo lên thân cây cách khó khăn, đoạn tựa vào nhau trao hơi ấm. Hứa Xuyên Hòa ôm Tiểu Linh ngắm nhìn bầu trời cuối cùng trong đời, đếm sao với cậu thật lâu.
Mùa hạ này, họ đã sống nương tựa lẫn nhau.
“A Xuyên.” Tiểu Linh nhíu chặt mày, vẻ mặt đau khổ. “Em…”
Hứa Xuyên Hòa nhìn về phía xa xăm. Thế giới đột nhiên bừng sáng, ngọn lửa đã bao phủ cả bụi Linh Lan và toàn bộ hồ nước.
Hắn ôm chặt Tiểu Linh, hỏi khẽ bên tai cậu: “Em có sợ không?”
Tiểu Linh siết lấy quần áo hắn, lắc đầu đáp: “Có anh ở đây, em không sợ.”
Kỳ thực Hứa Xuyên Hòa còn muốn nói thêm gì đó, song hắn biết Tiểu Linh đang gồng mình. Tình yêu mãnh liệt chỉ khiến cậu càng đau đớn khôn nguôi. Giải thoát không phải là một loại tái sinh sao? Hứa Xuyên Hòa nhìn mặt hồ, thì thầm bên tai cậu: “Cảm ơn em, Tiểu Linh.”
Mặt hồ dưới Sala gợn sóng lăn tăn, vài giây sau mới trở lại bình thường. Ngọn lửa yếu dần, ý thức bỗng chốc nhẹ tựa lông hồng. Đến khi không còn trông thấy trăng sao, Hứa Xuyên Hòa mới nhắm mắt lại. Mặc cho nước hồ tràn vào cơ thể, hắn vẫn cố hết sức ôm Tiểu Linh trong vòng tay.
Anh hiểu em nhất.
Và anh, yêu em nhất.