Chốn Quen Nơi Đầu Suối

Chương 2: Chương 2




Tôi từng đinh ninh tên của thôn là “Nông Trại”, cho tới khi lên cấp Hai quay về thì thấy trong thôn dán bảng địa chỉ mới, trên đó ghi thôn gì gì đó mới biết “Nông Trại” là mọi người thuận miệng gọi thôi. Song đến tận bây giờ khi nói chuyện với người khác, hễ nhắc tới nó tôi vẫn sẽ gọi là Nông Trại, gọi lâu đâm quen mất rồi.

Nhà bà ngoại nằm dưới sườn núi Nông Trại, quanh sân không có tường bao mà chỉ có rừng hoa ông ngoại trồng. Con đường đón khách vào nhà mùa nào cũng đẹp rực rỡ, hoa hai bên kiêu kì thẳng tắp, xuyên qua đó có thể thấy cả ao cá cùng đồng ruộng.

Đối với tôi, lên lớp học thì ổn, nhưng đi chơi theo trường hay nghỉ học thì toàn lủi thủi một mình, thành ra không tránh khỏi cô đơn, được cái con nít dễ vui. Hồi đó tôi xem phim hoạt hình thấy có cô gái bắn cung, tên vừa thả vụt là mạng đi tong, thế là tranh thủ lúc ông ngoại ngủ trưa, tôi mới chặt cái cây con ông vừa gieo rồi dùng dây buộc thành một cây cung đơn giản, vác lên vai chạy vào rừng phiêu lưu.

Khi quay về mặt mũi người ngợm đen xì mà ông cũng không nổi nóng. Ông ngoại chưa bao giờ nổi nóng với tôi, ông dẫn tôi ra bờ ao sau nhà cắt cỏ nến rồi lấy thân cỏ làm tên cho tôi.

Dây cung không co dãn, song con nít thì dùng tạm bợ thế là đủ rồi.

Ngày nào tôi cũng vác theo cung tên đi chăn dê, canh chúng nó ăn cỏ, không cho chúng nó bén mảng sang ruộng. Chúng nó ăn phần chúng nó còn tôi chơi phần tôi. Tôi giương cung bắn đống cỏ, cung không có ngắm nên gần như chẳng trúng mũi nào. Tên rơi xiên xẹo trên đất, âm nhạc vang lên trong đầu tôi, chớp mắt tôi nhón chân nhảy vèo lên đống cỏ rồi lăn xuống đất lượm tên, rồi lại vung tay múa chân vùn vụt mấy cái nữa, cứ tưởng mình là hiệp sĩ không bằng.

Tôi chưa bao giờ nói chuyện với dê, cũng không thấy chúng nó dễ thương ở đâu. Lúc đứng dậy chúng nó chẳng khác gì bọn ngỗng, chỉ biết cắm đầu chạy theo con đầu đàn. Mà cái con đầu đàn thì chuyên gia tranh thủ lúc tôi không đề phòng để ra xéo ruộng, tôi không đuổi kịp nó, mười mấy con dê còn lại cũng xông vào ruộng theo nó, để lại mình tôi cuống cuồng nhảy theo.

Nhưng nhờ thế tôi lại kết bạn được với một người chăn dê.

Có cô bé nọ nhà bên kia ao, lớn tuổi hơn tôi, tên gì thì tôi quên mất rồi, chị cũng chăn dê mà thông minh hơn tôi nhiều, chị vừa biết làm bọn dê nghe lời vừa giúp tôi lùa dê. Tôi khoái chơi với chị lắm, lần nào ra ngoài cũng sẽ chạy ra bờ ao trước tiên, ngó dáo dác xem chị có tới hay không.

Hai đứa tôi chơi trò gia đình trên đồng cỏ, bện vòng hoa cho nhau, chị rất khéo tay. Bọn tôi kiếm trứng vịt cạnh ao, đi lòng vòng quanh rừng. Tôi chẳng nhớ chúng tôi đã nói những gì nữa, chuyện trẻ con tựa cái kính vạn hoa. Tôi cho chị chơi cung tên của tôi, chị dẫn tôi đi kiếm nấm trong kẽ đá.

Đúng mùa hè ấy, trong đàn dê có một con sinh con nhưng không cho bú được sữa. Bà ngoại bế con dê con ra, người nó vẫn còn dính nhớp nháp, hai chân trước trơn trơn như chực ngã.

Tôi tò mò đi theo bà, nhìn bà đổ sữa bò vào bình rồi cho nó bú. Lúc bú cái đầu nó nhấp nhấp nhô nhô vừa ngoan vừa nghịch. Tôi cũng muốn cho nó bú nên liên tục giơ tay hứa hẹn đằng sau, cuối cùng bà cũng giao nhiệm vụ này cho tôi, song với điều kiện hàng ngày tôi phải đạp xe hai cây đến trang trại bò để lấy sữa.

Tôi chẳng nề hà, hào hứng đạp xe. Tôi yêu quý con dê con này khôn tả, nó là tôi nuôi.

Một lần cô bé nọ đi lấy sữa cùng tôi, hai đứa đạp xe trên con dốc thoai thoải, nước mưa dâng ngập một đoạn đường dưới chân núi. Chị bảo đi vòng qua bên trên đi, tôi bảo chị xem nè, rồi phi thẳng xuống. Tôi nghĩ nước mưa thì sâu mấy chứ, có phải hồ nước nhỏ đâu mà, đạp vèo cái là qua. Kết quả xe vừa lao xuống dốc là ngập hẳn trong nước, nước dâng tới tận đầu gối tôi, dưới đáy đặc sệt những bùn là bùn.

Nhưng sữa thì vẫn phải lấy, tôi chỉ còn nước vừa đẩy xe vừa nhấc chân lội. Sự ê chề sau khi huênh hoang làm mặt tôi đỏ lựng như trái cà chua, tôi thậm chí còn chẳng muốn ngoảnh mặt lại, chỉ ới chị đi đường vòng. Đến lúc chị đi hết đường vòng, tôi vẫn chưa đẩy được con xe lên. Chị hỏi tôi sao thế, tôi muốn òa khóc ngay, bởi lúc nhấc chân tôi đã lỡ làm rớt giày trong bùn.

Về đến nhà, tôi không tránh được trận mắng của bà ngoại. Xe phải tự rửa, thay đồ sạch sẽ rồi xỏ dép đứng trên nền xi-măng dội nước cho sạch.

Chắc là vì đường đi lấy sữa vất vả nên tôi chăm con dê con này lắm. Tôi đặt tên cho nó là Be Be, ngày nào cũng phải vuốt ve ôm ấp nó. Cậu tôi tìm một cái chuông buộc lên cổ nó, nó phấn khích chạy tung tăng khắp sân. Lần đầu tiên tôi biết dê cũng có thể giống như chó, lúc đi học, lần nào tôi tan trường, mới đạp xe tới cuối rừng là nó đã xông ra đón tôi. Tôi thấy nó mới thông minh làm sao.

Sau đó mẹ tôi đến thăm tôi, hồi đó tôi vẫn còn vui mỗi khi được gặp ba mẹ, khoe cho mẹ hết cây cung tên tới con dê của mình. Mong được mẹ khen, tôi bèn giương cung bắn tấm ni-lông treo trên mái hiên, đó quả thực là kỷ lục cao nhất trong đời bắn cung của tôi.

Sau này rời Nông Trại đi học, tôi cũng không còn chăn dê nữa, chỉ kỳ nghỉ mới được về nhà. Cậu bảo hầm cho tôi một nồi thịt dê, tôi ăn được nửa chừng thì cậu mới khai thật, đây là con dê của tôi.

Tôi không nuốt nổi, cứ ngồi đó bắt đầu khóc nức nở, khóc cho tới khi ông ngoại đi vào, cảm thấy lòng mình đau như xé.