Biên tập: Khoai tây biết múa
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Giang Dữ Miên lại lần nữa xây dựng cơ sở tạm thời trong căn nhà cậu đã ở hơn một năm. Nhà cây cho mèo đã được ship đến, cậu dọn ra một khoảng trống ở bên dưới cầu thang để lắp đặt.
Mỗi ngày, Tần Hành đi làm một chút rồi về nhà dẫn cậu đi dạo xem đồ trang trí nội thất vì Giang Dữ Miên nói nệm trong nhà này lâu quá rồi, cậu không thích. Tần Hành thì lại cảm thấy nhà ở được là được rồi, hơn nữa cách trang trí này anh nhìn nhiều năm như vậy cũng đã thành quen, thế mà trong chớp mắt đã thay đổi rồi. Nhưng Giang Dữ Miên nói gì thì là như vậy, chuyện quan trọng cũng không phải là những thứ này, mà là người mà anh mang về nhà.
Kỳ Dương hẹn nhiều lần, bảo Tần Hành đưa Giang Dữ Miên ra ngoài. Nửa tháng sau Tần Hành mới mở miệng, bảo Kỳ Dương tìm một nhà hàng ngon, khẩu vị hơi ngọt một chút, bởi vì Miên Miên thích ăn ngọt.
Kỳ Dương trợn mắt trừng anh một cái, rồi bảo trợ lý giúp hắn đặt ở một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông có quang cảnh không tệ lắm.
Bởi vì Kỳ Dương mời anh ăn cơm, nên vào buổi chiều, khi còn cách nhân viên bình thường tan tầm khoảng hai tiếng, Tần Hành liền đi đến cửa phòng làm việc của Kỳ Dương như là chuyện hiển nhiên, nói hôm nay mình tan ca sớm, anh muốn đi đón Giang Dữ Miên.
"Bảo Giang Dữ Miên tự đi đến nhà hàng thì cậu ta chết à?" Kỳ Dương đập bàn.
Tần Hành nói: "Em ấy không thể chết, nhưng tôi thì có thể."
Kỳ Dương đi qua, đóng sầm cửa phòng làm việc của mình trước mặt Tần Hành, nhốt anh ở bên ngoài, bảo anh mau cút đi.
Từ đây truyền ra lời đồn hai ông chủ không hợp nhau trong nội bộ công ty.
Tần Hành xuất phát từ công ty lúc bốn giờ, gần bảy giờ thì dắt Giang Dữ Miên có mái tóc xoăn tự nhiên đi vào trong phòng riêng, Kỳ Dương cũng đã sắp ngủ thiếp đi. Thấy Tần Hành và Giang Dữ Miên rốt cuộc cũng đã đến, hắn hữu khí vô lực: "..."
"Gọi món đi." Tần Hành lời ít ý nhiều ngoắc nhân viên phục vụ, không thèm đặt Kỳ Dương ở trong mắt.
Ngược lại, Giang Dữ Miên lễ phép chào hỏi Kỳ Dương: "Chào anh."
Kỳ Dương vừa cảm nhận được mùa xuân ấm áp, lại bị lời nói của Tần Hành đạp vào trong trời đông giá rét: "Miên Miên, nói chuyện với nó ít thôi."
Mới ăn được một nửa, Tần Hành có một cú điện thoại không thể không nghe, liền sờ lên đầu Giang Dữ Miên, bảo đừng để ý tới Kỳ Dương rồi đứng lên đi ra sân thượng nghe điện thoại.
Anh vừa đi, bên ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên lấp lóe ánh sáng. Giang Dữ Miên quay đầu sang nhìn, là cái đu quay ở xa xa mới sáng lên.
Kỳ Dương nhìn thấy ánh mắt của Giang Dữ Miên thì cũng nhìn ra ngoài. Hắn nhìn cái đu quay đang chậm rãi quay kia, nói chuyện với Giang Dữ Miên: "Cái đu quay lớn này đẹp nhỉ?"
Giang Dữ Miên gật đầu: "Đẹp."
"Tần Hành làm đấy." Kỳ Dương nói, "Hình như là khoảng... sáu năm trước mua đất."
Giang Dữ Miên nhìn hắn, nâng giọng lên "A" một tiếng, thể hiện mình cảm thấy rất hứng thú. Kỳ Dương thấy dáng vẻ ham học hỏi này của Giang Dữ Miên thì cảm thấy rất ấm lòng, bèn bắt đầu mở máy hát*: "Khi đó công ty không đủ vốn lưu động, Tần Hành thích mảnh đất này, nhất định phải mua, cuối cùng vẫn bỏ tiền túi của mình ra mua lại, chính là khoản tiền hắn bán phần mềm kia. Ai, Miên Miên, em không biết đâu, mảnh đất này rất dài."
*Ý nói huyên thuyên.
Kỳ Dương giơ tay ra minh họa độ dài: "Dài như vầy nè, không hợp để xây dựng gì nên công ty đấu thầu cũng không nhiều. Nhưng vị trí quá tốt nên giá sau cùng vẫn đắt. Lúc ấy Tần Hành vì mảnh đất này mà nghèo rớt, còn tới nhà anh ăn chực."
Giang Dữ Miên nhìn đu quay, lại nhìn Kỳ Dương: "Anh biết nấu cơm à?"
"Toàn gọi đồ ăn ngoài thôi, đây không phải là trọng điểm." Kỳ Dương phất tay: "Em để anh nói xong đã. Không phải là mua lại à, anh nói tụi mình hãy mở một cửa hàng cao cấp đi, kết quả tên kia thế mà lại muốn làm một cái đu quay, em hiểu không? Đu quay, lúc ấy anh còn nghĩ là đầu óc nó có vấn đề."
Kỳ Dương chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: "Nhưng thằng Tần Hành này quá biết ăn nói, nói gì mà chiến lược marketing, đợi đến ngày công ty ra thị trường thì cho đu quay có logo sáng lên, giá cổ phiếu sẽ lập tức tăng theo, cụ thể đến nỗi mỗi cổ phiếu bao nhiêu tiền, còn cầm máy tính toán xem cuối năm chia cho anh bao nhiêu hoa hồng. Đây cũng là tiền túi do nó tự bỏ ra nên anh không nói thêm gì nữa. Sau đó nó may mắn nói trúng thật."
Giang Dữ Miên như đang nghĩ gì đó, gật đầu nói: "Logo của các anh rất đẹp."
"Tần Hành vẽ đấy." Kỳ Dương uống một hớp rượu, vừa định nói tỉ mỉ với Giang Dữ Miên nhưng hắn vừa nhìn lại Giang Dữ Miên thì đột nhiên chửi thề một tiếng.
Kỳ Dương nhận ra hắn đã bị Tần Hành lừa.
Giang Dữ Miên thấy Kỳ Dương không nói gì nữa thì cúi đầu gắp thức ăn bắt đầu ăn.
Lúc thiết kế logo Kỳ Dương tìm không ít công ty thiết kế nhưng đều bị Tần Hành bác bỏ. Cuối cùng Kỳ Dương hỏi anh rốt cuộc muốn hình dáng như thế nào, nhà thiết kế ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Tần Hành vẽ một vòng tròn trên giấy, rồi lại vẽ bên trong hình vẽ giống hai ngọn núi, trông vô cùng đơn giản mà phóng khoáng.
"Anh dựa vào cái này, làm đẹp chút cho tôi." Tần Hành bàn giao với nhà thiết kế, Kỳ Dương liền hỏi hắn cái này có ngụ ý gì.
"Dãy núi kéo dài thể hiện công ty có thể phát đạt suốt bốn mùa, phát triển như nấm." Tần Hành mặt không đổi sắc nói, "Càng làm càng lớn."
Khi ấy Kỳ Dương ngây thơ tin tưởng. Bây giờ nhìn cái logo kia, núi cái đầu nó, tin Tần Hành là bán nhà, dm căn bản là nó viết hai chữ M. M trong Miên, chữ MM đó là Miên Miên trong Giang Dữ Miên. Tần Hành đúng là một thằng thần kinh.
Lúc Kỳ Dương thay đổi trong nháy mắt, Tần Hành đã nghe điện thoại xong đi vào. Anh nhìn trong đĩa của Giang Dữ Miên có không ít đồ ăn, hài lòng múc thêm cho cậu một chén cháo, khen ngợi: "Đúng là nên ăn nhiều một chút, gầy quá làm đau anh."
Kỳ Dương giận mà không dám nói gì, rất là tủi thân. Đối diện còn có hai người đang ân ái với nhau, hắn ngán ngẩm vô cùng, chưa ăn được mấy miếng đã tính tiền rồi đi.
Đầu xuân, thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh của Giang Dữ Miên đề cử giúp cậu, tìm cho cậu một công việc ở ngay thư viện khu trường học đại học S.
Giang Dữ Miên vui vẻ vô cùng, nói sau này mình cũng đã là một thành viên đại học S rồi. Tần Hành buồn cười nhìn cậu, gọi cậu là đàn em nhỏ, gọi một hồi rồi gọi lên giường luôn.
Đại học S cho Giang Dữ Miên nghỉ hè xong rồi mới báo cáo. Vào một ngày đầu tháng, rốt cuộc một hạng mục vốn không thoát khỏi tay Tần Hành đã kết thúc, anh hỏi Giang Dữ Miên có đồng ý dẫn anh đi đến chỗ anh chưa từng đến chơi không.
Tần Hành chỉ nước Mỹ.
Giang Dữ Miên nói cậu cũng chưa từng đi du lịch ở đó, khi cậu đi học chỉ có một đường thẳng là nhà và trường học. Lúc này Tần Hành vỗ tay*: "Ngày mai đi đi."
*拍板
Giang Dữ Miên không có quyền lên tiếng trong những chuyện nhỏ nhặt này. Cậu liền gật gật đầu, bổ sung: "Vậy có thể đi gặp thầy hướng dẫn của em một chút, thầy ấy rất tốt."
Tần Hành đang bảo thư kí giúp anh đặt trước vé máy bay, nghe vậy thì ngay lập tức quay đầu sang, nói chuyện với giọng điệu âm dương quái khí: "Có gì tốt?"
Giang Dữ Miên bèn phân tích điểm tốt của thầy cậu. Tần Hành vốn định dạy dỗ cậu, nhưng sau khi nghe Giang Dữ Miên nói thầy hướng dẫn đã hơn sáu mươi tuổi mà vẫn còn đang nỗ lực nghiên cứu, anh liền im miệng, nghe Giang Dữ Miên khoe khoang.
Hai ngày sau, bọn họ hạ cánh ở San Francisco. Tần Hành thuê một chiếc xe việt dã, lái dọc theo hướng bắc ven biển, bên trái anh là nước biển trong suốt, bên phải là Giang Dữ Miên đang ôm điện thoại chơi không để ý đến anh. Tần Hành cảm thấy rất hạnh phúc, nghe Rock n' Roll kiểu cũ, lái xe vào bên trong ánh chiều ta. Rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mộng đi du ngoạn* thời còn là du học sinh của anh, chỉ có điều là da mặt của Giang Dữ Miên quá mỏng, làm thế nào cũng không đồng ý làm trong xe với anh.
*gốc là 自驾, tức là đi một hành trình dài bằng ô tô.
Trưa hôm đó, khi đi ngang qua Santa Barbara, Tần Hành dừng xe, dùng bữa cùng Giang Dữ Miên trong một quán ăn nhỏ. Vậy mà bọn họ lại tình cờ gặp được đàn em đại học của Giang Dữ Miên, bọn họ cũng đi du ngoạn nhân dịp kỳ nghỉ.
Khi đang đi Giang Dữ Miên không thích nhìn người, không nhận ra được. Tần Hành đã để ý thấy có ba bốn người dáng vẻ như sinh viên đang nhìn Giang Dữ Miên trước, liền hỏi cậu có biết không. Giang Dữ Miên quay đầu lại, mấy người nọ nhìn thấy được mặt cậu, xác nhận chính là cậu rồi thì đều đi tới chào hỏi: "Dữ Miên, không phải cậu đã về nước rồi à?"
Trong trường học, không ai có thể dùng kính ngữ với khuôn mặt của Giang Dữ Miên.
"Tới chơi." Giang Dữ Miên nói.
Các đàn em nam nữ đều tò mò nhìn Tần Hành ngồi đối diện cậu, Tần Hành tự giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tần Hành."
Trong nhóm người có một chàng trai vốn học trong khoa đại học S, liếc mắt một cái đã nhận ra bạn học nổi tiếng Tần Hành, liền lân la làm quen với hắn: "Chào anh, khi em còn học ở đại học S, trước khi thi toàn dán ảnh anh lên trên đèn rồi bái lạy."
Giang Dữ Miên cúi đầu cười, bị Tần Hành bắt được, nắm cằm cậu bắt ngẩng đầu lên, nói với chàng trai trẻ kia: "Sau này Miên Miên cũng sẽ làm ở đại học S. Một công việc tốn thể lực, chuyển sách bên trong thư viện của đại học S."
Mọi người đều cười, nhóm đàn em lại hàn huyên vài câu rồi trở lại ngồi bên bàn của mình.
Tần Hành đùa với Giang Dữ Miên: "Nếu khi đó em thi đại học S thật thì chắc bây giờ còn đang học lại."
Giang Dữ Miên lắc đầu: "Không đâu, em sẽ đến Mỹ."
Tần Hành liền trở nên im lặng. Nhưng tất cả "nếu như" đều chỉ là giả thuyết, mà bây giờ Giang Dữ Miên cũng đã trở lại bên cạnh anh, đây là chuyện tốt nhất.
Một lát sau, Tần Hành cắt một miếng thịt hamburger cho cậu ăn, nói trong dạ dày Giang Dữ Miên đúng là có hố đen, chỉ thấy cậu ăn thịt mà không thấy có da có thịt.
Bọn họ hết lái xe rồi lại ngừng, mất mười ngày mới lái đến Los Angeles. Trên chiếc máy bay về nước, Giang Dữ Miên đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ ra, nói với Tần Hành: "Em còn chưa đi gặp thầy hướng dẫn của em."
Tần Hành đeo bịt mắt lên cho cậu: "Lần sau đi."
Lần sau hắn cũng sẽ không cho Giang Dữ Miên đi gặp thầy hướng dẫn của cậu, có sáu mươi tuổi cũng không được.
Giang Dữ Miên nhắm mắt lại, tay lề mề lần qua chỗ để tay, duỗi ra trước mặt Tần Hành, bảo anh nắm lấy. Tần Hành liền cầm tay cậu.
Bọn họ từng rất nặng tình, rồi cũng từng mất đi tình yêu*, từng nắm tay nhau, cũng từng buông tay, từng nằm chung một chỗ nhưng giấu tâm sự ở trong lòng, nói ra ngoài quá ít chuyện, đôi khi quá trễ.
*超重, 失重
May là Tần Hành mạng cứng*, còn Giang Dữ Miên tốt số, cũng sẽ không còn cái tám năm nào để cho bọn họ tách ra lần thứ hai nữa.
*chỉ những người có nhiều thăng trầm trong cuộc sống nhưng vẫn vượt qua được.
Tần Hành nhìn bàn tay Giang Dữ Miên đặt ở trong lòng bàn tay anh, vuốt phẳng ra nhìn vân tay cậu rồi lại tới gần tán tỉnh: "Miên Miên, anh xem tướng tay em thử, hình dạng đường tình duyên dài đến mức sắp đi vào tay anh rồi."
Giang Dữ Miên cởi bịt mắt xuống, giả bộ nghiên cứu với Tần Hành một lúc rồi gật đầu với anh, cổ vũ: "Đúng."
=== Kết thúc ===
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác sẽ bị đánh chết.
Cảm ơn mọi người, viết xong rồi, cảm ơn mọi người. Ngoại truyện thì chắc là tuần sau sẽ viết.
Txt làm xong rồi tôi sẽ đăng trên weibo @carbeeq
Ban đầu vốn định khi kết thúc sẽ nhảy ra thật ngầu rồi nói "Ahahaha không ngờ là tớ đúng không", không ngờ vừa mới đăng truyện đã bị mọi người vạch trần rồi, đành phải dũng cảm đứng dậy.
Tóm lại cảm ơn mọi người đã thích! Gặp lại ở ngoại truyện (không biết là khi nào)!
Vân Tình Cung