Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chớm Thu - Bạch Mao Phù Lục

Chương 49




Vài tiếng trước đó.

Trên đường đi tới nhà vệ sinh, Giản Thực tình cờ gặp được Hoắc Thành. Thật lạ là sau khi tốt nghiệp, hai người đã cắt đứt liên lạc, nhưng mỗi lần Giản Thực tới Thường Nính, cô đều gặp anh ta.

Hoắc Thành vẫn giữ vẻ phong lưu như ngày nào, nhưng hôm nay mặc chỉnh tề hơn, bộ vest đen tinh tế phối với cà vạt họa tiết da rắn. Vừa thấy Giản Thực, đôi lông mày sắc nét của anh ta khẽ nhướng lên.

“Trùng hợp quá nhỉ?”

Hai người đều không phải kiểu người thích giả vờ, gặp là gặp, chuyện cũ cả trăm năm không còn bận tâm, không áy náy nên cũng chẳng cần phải tránh né.

Giản Thực bình thản đáp: “Đúng là trùng hợp thật.”

Hoắc Thành cũng nghĩ như vậy, cắn điếu thuốc, cười nhạt rồi hỏi: “Hôm nay Trần Đạc không đi cùng cô à?”

“Anh quan tâm làm gì?”

Rõ ràng là cô lại cảm thấy phiền. Hoắc Thành vẫn thích chọc tức cô, chỉ thích nhìn vẻ mặt bực mình của cô: “Chỉ hỏi vậy thôi, cô phản ứng mạnh thế, chẳng lẽ vẫn còn thích tôi à?”

“Thích anh chết đi thì có, được không đại thiếu gia của tôi?” Giản Thực đáp một cách lười biếng.

Hai người vừa gặp đã đấu khẩu, chẳng buồn nói câu nào tử tế.

“Tính khí vẫn tệ như xưa. Trần Đạc làm sao chịu nổi cô?”

“Liên quan gì đến anh? Anh còn chuyện gì nữa không? Không thì tránh ra.”

Giản Thực đang vội đi vệ sinh. Dưới bụng cô có cảm giác ẩm ướt, có lẽ là “ngày ấy” đã đến. Hoắc Thành thấy cô vội vã, cũng không định chọc cô thêm, lịch sự nghiêng người nhường đường, cúi đầu đầy phong độ: “Mời.”

“Nhưng nhà vệ sinh cách đây 500 mét bên trái đông người lắm, cẩn thận kẻo lạc đường.”

Chỗ này rất rộng, nhà vệ sinh nữ lại là nơi đông nhất, Giản Thực đoán chắc phải xếp hàng dài.

Cô không lường trước điều này. Đi được vài bước, cô quay đầu lại hỏi: “Có nhà vệ sinh nào khác không?”

“Cô cầu xin tôi đi?”

“Tôi hỏi anh đấy, cút đi.”

Hoắc Thành là một trong những người tổ chức sự kiện hôm nay. Anh ta rõ chỗ này hơn ai hết. Cơn thèm thuốc lá đang hành hạ, Hoắc Thành tiện tay chỉ về một hướng: “Cô phải đi thang máy lên tầng trên. Tòa nhà này là của chồng cô đấy, cô cứ thử nói cô là thiếu phu nhân của nhà họ Trần xem, liệu họ có cho cô lên phòng VIP không, chỗ đó ít người nhất.”

Giản Thực chửi thề một tiếng, “vớ vẩn.”

Nhưng Hoắc Thành không đùa.

Tòa nhà này đúng là thuộc về tập đoàn Trần thị.

Giản Thực không nghe theo lời Hoắc Thành, nhưng cô cũng biết ở nơi rộng thế này không thể chỉ có một nhà vệ sinh.

Cô đi xa thêm vài bước, người qua lại xung quanh thưa dần, càng ít người, cô lại càng cảm thấy có gì đó không ổn. Khi vừa định quay người chạy thì đã quá muộn, đối phương chặn đường cô.

“Cô em, lại gặp nhau rồi.” Kẻ đó vẫn giữ nụ cười như lần trước khi gặp cô, “Năm nay không kịp đến mừng sinh nhật cô, tặng món này thì sao?”

Trong tay hắn là một cây gậy.

“Không có gì đặc biệt cả, so với con dao cách đây năm năm thì kém xa.” Hắn từng đe dọa cắt đứt ngón tay của cô nếu Giản Thiếu Quân không trả nợ.

Người ta thường nói nợ cha con trả, nhưng câu này vốn chẳng hợp lý, nhất là khi Giản Thiếu Quân chưa từng nuôi dưỡng cô.

Sắc mặt Giản Thực lập tức lạnh lùng, cô bước lùi lại. Phía trước bên phải là lối ra, nhưng phía sau không còn đường lui.

Vừa định chạy, hắn đã túm lấy tóc cô. Cơn đau từ da đầu lan tỏa khắp cơ thể, càng ngày càng tệ hơn.

“Miệng lưỡi vẫn sắc bén nhỉ?” Hắn nói, vẻ mặt trở nên dữ tợn, “Chắc cô biết, trốn tránh tôi suốt năm năm qua phải trả giá chứ? Lần trước tôi đòi năm trăm ngàn, cô bảo không có, còn tát tôi một cái, nhớ chứ?”

“Giản, đại, nhiếp, ảnh, gia.”

Bên ngoài vẫn là tiếng ồn ào của đám đông.

Cách vài bức tường, âm thanh có xa hơn nhưng không hề giảm bớt chút nào. Có người gọi Hoắc Thành: “Hoắc thiếu, có thể vào trong rồi.”

Hoắc Thành ừ một tiếng. Nhưng không bước đi.

Mười mấy phút trôi qua, Giản Thực vẫn chưa quay lại, không biết cô đã tìm thấy nhà vệ sinh chưa.

Anh ta vừa thấy có một gã đội mũ lưỡi trai cũng đi về hướng nhà vệ sinh nữ. Trông khá quen nhưng không nhớ rõ gặp ở đâu, chỉ nhớ chiếc mũ của gã thật xấu, rách mấy chỗ mà vẫn không vứt, trên đó còn bẩn thỉu như dính dầu, chỉ nhìn thôi đã tưởng như ngửi thấy mùi xăng.

Anh ta nhớ rằng lần định hôn Giản Thực, anh ta cũng ngửi thấy mùi xăng đó.

Lúc ấy tình cảm thật sâu đậm, anh ta cũng thật sự thích Giản Thực, cô xinh đẹp như ánh trăng rằm, tinh khiết và tươi đẹp đến mức anh ta không muốn làm vấy bẩn, nhưng lại rất muốn chiếm lấy.

Khoảnh khắc đến gần cô, Hoắc Thành biết mình đã say. Mùi xăng trong tóc cô khiến anh ta vẫn muốn hôn.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Bỗng nhiên, Hoắc Thành bật ra một câu chửi thề, dập điếu thuốc rồi quay lại. Người vừa hỏi anh ta định đi đâu tiếp tục tò mò, nhưng lần này Hoắc Thành tỏ ra cáu kỉnh hơn nhiều, mắng: “Biến đi.”

Anh ta vừa nhận ra mùi đó.

Đó là mùi của khu phố cũ, nơi có những con hẻm nhỏ. Lúc trước khi theo đuổi Giản Thực, anh ta đã từng đến đó. Chẳng vì lý do gì khác ngoài việc cô thích uống sữa đậu nành của một quán cũ kỹ, mỗi lần chạy bộ buổi sáng xong, cô đều ghé mua một ly.

Hoắc Thành thực sự thấy phiền. Chạy bộ đã mệt rồi, sữa đậu nành lại còn nhạt nhẽo, quán ăn thì nằm ở khu vực bẩn thỉu, xung quanh lại nhếch nhác. Anh ta đoán quán đó chắc cũng chẳng vệ sinh gì.

Lần đó, anh ta thấy Giản Thực bị chặn lại ngay tại quán, kẻ kia đòi tiền nhưng Giản Thực không đưa.

Lúc đầu Hoắc Thành nghĩ đó chỉ là mấy tên côn đồ vặt vãnh đòi tiền bảo kê, nhưng sau mới biết số tiền mà chúng đòi không phải thứ mà mấy tên côn đồ thường nhắm đến.

Nghĩ tới đó, bước chân của anh ta nhanh hơn.

Hoắc Thành vội vã tiến thẳng đến nhà vệ sinh nữ, không suy nghĩ gì thêm mà lao vào tìm người: “Giản Thực!”

Không ai trả lời.

Nhưng không ít phụ nữ trong đó bị dọa giật mình.

Anh ta túm lấy một người hỏi: “Có thấy cô gái nào mặc áo khoác xanh không?”

Giản Thực sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, thanh khiết, với những đường nét khuôn mặt nổi bật. Khi cô búi tóc và khoác lên chiếc áo xanh, trông cô đặc biệt sang trọng, quý phái. Cô có cái dáng vẻ khiến người khác khó mà quên được. Nhưng mọi người trong đó đều lắc đầu, bảo không thấy.

“Chết tiệt!” Hoắc Thành đá mạnh vào cửa.

Anh ta vội vã rời khỏi đó, vừa bước đi hùng hổ vừa gọi điện thoại cho người của mình: “Lập tức lấy hết camera giám sát khu vực này cho tôi! Tôi không tin cái thằng khốn đó có thể bắt người ngay trước mặt tôi mà tôi không biết. Nếu có chuyện xảy ra, các người không ai thoát được đâu!”

Hít sâu một hơi, nhưng thái dương anh ta vẫn giật liên hồi.

Anh ta căng thẳng đến vậy.

Không hẳn vì lo Giản Thực sẽ gặp chuyện gì nghiêm trọng, mà là vì anh ta biết nếu Trần Đạc phát hiện ra Hoắc Thành có mặt ở đây, mà Giản Thực dù chỉ rụng một sợi tóc, Trần Đạc chắc chắn sẽ giết anh ta.