Ba người cứ như thế đã được công an đưa tới đồn cảnh sát, trong lúc công an đang lấy khẩu cung từ các cậu, các đơn vị khác cũng lục soát cặp một cách có trật tự và được sự đồng ý của đương chủ.
Phi Hạ là người đầu tiên, cô đáp lại những câu hỏi của họ một cách bình tĩnh, giống như bản thân không có liên quan gì tới việc cố vấn bị sát hại.
“Cháu hôm qua đợi bạn học về nhà, ngoài ra không còn gì khác nữa.”
Công an: “Vậy cháu có nhận thấy ai khác có hành động bất chính không, ví dụ như là hai bạn học…”
“Hai người họ không phải, chưa kể tới họ luôn ở cạnh nhau, không có cơ hội hay thời gian nào làm việc riêng cả.”
Hỏi thêm vài lần nữa, Phi Hạ đã hoàn tất việc đưa khẩu cung của mình cho họ.
Người tiếp theo là Phong Quân, nhưng cậu lại run sợ không dám bước chân vào, đến cả phải mất ba người tới dỗ dành cậu thì mới có thể yên vị ngồi trên bàn, mặt đối mặt với người thẩm vấn hiện tại.
“Cháu bé, cháu đừng sợ. Ở đây chú chỉ thẩm vấn và đối chiếu lại manh mối thôi, không có quyền bắt giữ cháu đâu nên cứ thả lỏng.”
“Được….cháu….cháu rất là bình tĩnh….”
“Chú cứ….hỏi tự nhiên….”
Phản ứng này hoàn toàn khác xa một trời một vực với cô học sinh ban nãy, người thẩm vấn thấy như vậy liền phần đoán chắc chắn cậu nhóc này không thể nào là tội phạm hay có liên quan tới vụ việc kia được.
Nhưng cũng có thể làm một nhân chứng, nên tra hỏi vài câu tuyệt nhiên không lỗ nhiêu.
Chờ đến lúc cậu đã bình thản lại, hai bên cuối cùng cũng bắt đầu đối chiếu khẩu cung với nhau.
“Cháu bé, hôm qua cháu ở lại trường theo lời của cô bạn học mới nãy, là làm việc gì?”
“Cháu tập luyện vũ đạo vì cháu hiện là phó CLB Âm nhạc, chưa kể có cuộc thi ở thành phố sẽ diễn ra vào 4 ngày nữa, cháu cũng tham gia cái đấy.”
“Vậy cố vấn lúc đấy có quan sát cháu không?”
“Dạ có, tới 6h30 tối thì cháu xong buổi huấn luyện, và cùng về nhà với hai bạn ấy.”
“Bao gồm cả….cô bạn nữ?”
“Dạ vâng, ba người chúng cháu đều là bạn học, đợi về chung với nhau cũng không có gì kì lạ cả.”
Một lúc sau, cậu cũng được người ta hộ tống ra ngoài, Nhiếp Ân nhìn sắc mặt trắng bệnh ấy của cậu lại nghĩ tới như thể cậu đã bị bóc lột trong đấy hàng giờ đồng hồ rồi.
Không khỏi việc gì cả, ai lần đầu vào đấy cũng đều như vậy thôi.
Cậu ngồi xuống ghế dài, tay chân vẫn chưa thể ngừng run được ngay cả khi đã rời khỏi phòng thẩm vấn, Phi Hạ vội lấy cho cậu một thanh sô-cô-la để giảm bớt căng thẳng bằng cách ăn đồ ngọt.
“Cậu ăn đi, nhưng mà làm bạn hơn hai năm trời cậu cũng có ngày này cơ đấy.”
“Tớ đã bao giờ tới đây đâu, thế sao cậu vẫn có thể tỉnh táo tới mức này?”
“Có gì khó đâu, tớ cũng đâu có phạm tội gì, chỉ cần bản thân mình biết mình không làm gì sai, ắt lòng không sợ, tay không run mà thôi.”
Cậu nghe thấy lời khuyên từ tận đáy lòng của cô bạn, tuy đã hết lo lắng ngay tắp lự, nhưng đổi lại là cậu nhìn cô bằng một khuôn mặt hoài nghi hơn bao giờ hết.
Vì cậu biết, chắc chắn hai người kia ở lại đã làm gì với tên cố vấn kia rồi, tiếc là cậu lúc đấy đã ra ngoài và ngồi chờ đợi trong xe như lời Nhiếp Ân đã dặn nên hoàn toàn không biết họ đã làm gì.
Vậy mà còn nói bản thân mình không nói gì cơ đấy……
…—————————…
Không mất bao lâu, Nhiếp Ân cũng đã hoàn thành việc thẩm vấn với phía công an, bước ra ngoài với vẻ mặt thường ngày.
Phong Quân vội vàng đứng dậy, đưa cho cậu ấy kẹo của Phi Hạ: “Cậu căng thẳng đến nỗi không viết được đúng không? Kẹo của cô ấy đấy, cậu ăn vào để bình tĩnh lại đi.”
Bất ngờ thay, trông có vẻ như Nhiếp Ân không hề lo lắng chuyện gì cả.
Nhưng đó lại là đối với Phi Hạ, còn đối với Phong Quân thì chắc chắn đã hiểu ra được lí do tại sao đâu đã hạ thủ với hắn ta đến khi gần tắt thở đến chết, vẫn có thể làm bộ mặt như mọi thứ đều không dính dáng gì đến nhau cả.
Cũng không khó để hiểu với cậu, vì việc đấy đã từng xảy ra với đối phương rồi……
[Thẩm vấn xong tớ cảm thấy đói lại rồi. Sáng nay tớ vẫn ăn chưa no, tranh thủ cơ hội này kiếm nơi nào ăn cùng đi.]
Phong Quân: “Cũng được.”
Phi Hạ: “Tớ có thể đi cùng được chứ?”
Nhiếp Ân gật đầu, sau đó cả ba người rời khỏi đồn công an đi tìm một nơi ăn sáng vì lịch trình đi học hôm nay được nghỉ bởi ai đó đã kì kèo với hiệu trưởng.
Một công an yên lặng quan sát họ rời đi, giống như đã đánh hơi được điều gì đó không đúng.
“Cảnh sát trưởng, tôi nghĩ người cậu bé câm bẩm sinh mới nãy, có liên quan tới vụ án 10 năm trước đấy, chúng ta có nên hỏi không?”
Vị cảnh sát trưởng ấy chỉ yên lặng bỏ bài báo xuống, đáp lại bằng giọng nói hờ hững.
“Bỏ đi, không tra ra được, với lại chắc gì người ta đã liên quan đâu, tốt nhất cậu đừng nên để mọi chuyện đã quá muộn.”
Anh ta dường như cũng hiểu ý của đối phường, cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Nhưng giác quan cảnh sát lại cho thấy, thực sự là cậu bé này có liên quan…