Chớm Nở Trong Áng Mưa

Chương 42




*Lạch cạch*

Cậu quay trở về phòng, với đôi mắt dần sưng lên vì khóc gần hết nước mắt.

Sau đó cậu nhìn người vẫn còn đang say trong giấc mộng kia, chỉ mong rằng tất cả mọi chuyện ở thư phòng đều là một giấc mơ không hề tồn tại cả.

Cậu ấy đối xử với cậu thế nào, đều không thể quên đi dù chỉ là một khoảnh khắc.

Cậu ấy đã đem lại cho cậu một cuộc sống như thế nào, cũng có thể chắc chắn rằng cả đời này cũng không thể nào trả được ân huệ ấy.

Nhưng sự tin tưởng ấy, đã từ lúc nào lại có dấu hiệu lưng lay như thế.……

Giống như trong một lỗ hỏng, và nó cần được phải sửa chữa lại kịp thời.

“Ân Ân….”

Yên lặng ngồi lên trên giường, một mình ngồi trầm tư trong bóng tối, thời gian vẫn từ từ trôi qua mà cậu không hề để ý tới.

Lúc này Nhiếp Ân bỗng choàng tỉnh, như thể có gì đó đầy khác lạ đến nỗi phải tỉnh dậy như thế, vội mò mẫm vị trí xung quanh chỗ ngủ của cậu.

Nghe thấy tiếng bộp bộp ở phía sau, cậu mới từ từ quay đầu lại, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang tìm kiếm cậu một cách mong mỏi.

“Tớ xin lỗi, lỡ làm cậu đánh thức rồi hả?”

Người ấy khẽ lắc đầu, ngược lại còn khẽ nắm chặt tay cậu, tò mò cậu đã làm gì đến nỗi phải tỉnh dậy trước giờ đêm như thế.

“Tớ chỉ là đi vệ sinh hơi lâu, nhà tối quá nên thành ra tớ lạc đường mất rồi….”

“Nghe hơi hậu đậu lắm đúng không? Sống nhiều năm như thế rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên tớ đi lạc….”

Cậu tự mình nói như thế, nhưng lại càng vô cùng bất an rất nhiều.

Lỡ như, chỉ lỡ như thôi, nếu đã để bị lộ chuyện cậu đã biết quá khứ đẫm máu ấy của Nhiếp Ân, số phận cậu lúc ấy chỉ cần một lông vũ đặt lên bàn cân thôi cũng đủ làm chao đảo cả một đoạn đường dài.

Nhiếp Ân nửa tỉnh nửa mơ cũng tin tưởng cậu trong vô thức, bàn tay nắm chặt ấy cũng dần buông lỏng đi, và tiếp tục giấc ngủ bị ngắt quãng vô ích.

Cậu cũng có thể thở phào trong im lặng, nhanh chóng chui vào trong chăn và ôm lấy đối phương như một thói quen.

Trời cũng dần bừng sáng, nhưng Phong Quân vẫn thấp thỏm mãi trong lòng không thôi, chẳng thể nào nhắm mắt được.

Không dám tưởng tượng dù chỉ là một khắc trong mơ hay cả bây giờ, khung cảnh Nhiếp Ân ra tay như thể trút bỏ hết mọi nỗi đau lên cậu bé xấu số ấy.

Càng vùi mình vào bên trong lồng ngực của cậu ấy, lại càng không thể thở mạnh được chút nào.

“Mau ngủ thôi, đừng nghĩ gì hết cả……”

“Cứ coi như mỗi ngày mình tỉnh dậy, mình luôn thấy Nhiếp Ân trong dáng vẻ ôn nhu như mọi ngay……”

“Đúng vậy, cứ xem như là một cơn ác mộng không đáng có…”

…——————————…

Sáng sớm ngày mới, một trận tiếng cười đầy giòn giã và lớn hơn đều bắt nguồn từ cặp mắt đầy thâm đen của Phong Quân đã bị Nhiếp Lan xuống tới phòng bếp phát giác thấy.

Ngay cả khi Dahao la lớn tiếng ngay trước mặt cô, nhưng cô ấy vẫn không chịu ngừng cười.

“Anh Quân, hôm qua hai người chơi trò kịch tính với nhau đó hả? Chơi phim kinh dị hay sát nhân vậy?”

“Chơi trò….kinh dị. Còn tựa game thì, đừng nên biết thì hơn đấy.”

“Nói đi mà, anh nói xong em liền nhường phần ăn sáng của em cho anh.”

“Đối với con gái như em thì hơi máu me đấy, đừng nên tò mò.”

Cậu không thể nói rằng, cậu đã chơi một trò chơi kinh dị trong mơ……

Trong giấc mơ ấy, cậu chính là nạn nhân của sự việc năm ấy, còn Nhiếp Ân là kẻ sát nhân hàng loạt với vũ khí là một viên gạch dính đinh trên đấy….

Cậu cứ chạy một cách lạc lối vào một căn nhà bị bỏ hoang, đi vào những căn phòng trống rỗng như thể đang muốn tìm một chỗ trống kín đáo.

Theo phía sau cậu chính là tên sát nhân ấy, không nói không rằng chậm rãi tiến tới.

Ngang giây phút sát nhân đã bắt kịp và chuẩn bị xử lý cậu, cậu đã kịp thời tỉnh dậy từ trong mơ, nếu không thì cậu đã gián tiếp trải nghiệm nỗi đau tột cùng kia rồi.

“Phong thiếu gia, bữa ăn đã sẵn sàng rồi.”

“Vâng, tôi hiểu….rồi.”

Cậu theo quán tính ngồi vào tận hưởng bữa sáng được chuẩn bị sẵn, nhưng ánh mắt dõi theo cậu luôn không ngừng làm cậu cảm thấy ngứa cột sống toàn thân, như thể có hàng chục con rắn bò trên người cậu.

Tất cả là do câu chuyện của ngày hôm qua, báo hại bây giờ một ngày nghỉ lễ bình yên đã trở thành một ngày nghỉ sống trong nỗi sợ đang rình rập bất cứ lúc nào.

“Anh Quân, mồ hôi trên trán anh sao lại chảy nhiều thứ? Đừng nói là bị bệnh gì rồi đấy, mau nhanh đi cấp cứu đi.”

“Anh vẫn ổn mà….”

Nhiếp Ân bất thình lình xuất hiện phía sau khẽ chạm vào vai cậu, làm cậu giật mình ngay đến nỗi chiếc muỗng trên tay cũng rơi xuống theo.

“Tớ…tớ xin lỗi, Ân Ân. Cậu có bị thương chỗ nào không?”

Nhiếp Ân chỉ lắc đầu, vội vàng hỏi cậu từ nãy đến giờ sao lại hành xử một cách lạ thường đến thế.

[Quân Quân, cậu không khỏe ở đâu ư?]

“……Tớ vẫn ổn mà, cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ….”

Bây giờ muốn nhìn thẳng mặt, thậm chí cũng không còn dũng khí nào như mọi ngày nữa rồi….

“Ân Ân, đâu rốt cuộc mới là con người thật của cậu…”