Phong Quân nằm trên giường, nhưng mắt lại chẳng hề có biểu hiện muốn ngủ.
Bình thường sau khi học xong, cậu chỉ cần hẩy mình nhảy trên giường một phát thôi thì cậu đã ngay lập tức ngủ luôn rồi, không quan tâm ngày mai hay ngày đấy xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại, có lẽ là do cậu ăn no quá, hay là cậu chưa kéo khoá quần đã bị Nhiếp Ân động tay vào khiến gió lạnh thổi se se vào đấy, đánh vậy đi cảm giác buồn ngủ ấy không?
“Mai là ngày nghỉ lễ, mình nên làm gì đây?”
“Chắc là……nên ngủ nướng một mạch tới chiều luôn nhỉ?”
“Hay là chơi với tỷ muội đây? Sao cái nào cũng có thể khiến mình khó lựa chọn như thế nào….”
Thở dài thể hiện sự bất lực, ánh mắt thẫn thờ chứng tỏ ý chí đang bị lung lay, tay chân như muốn bị hút vào chiếc giường đầy êm ái này.
Tổng hợp những điều trên, cậu hiện đang trúng phải giai đoạn cuối cùng của sự lười biếng - cự tuyệt tất cả mọi việc làm.
*Cạch*
Nhiếp Ân đã tắm rửa và thay đồ xong xuôi, mặc cho mình một bộ đồ pijama cosplay mèo đen. Đây chính là món quà Phong Quân tặng cho cậu năm ngoái, cũng là nhân dịp mừng sinh nhật cũng như chúc mừng đạt giải nhì của cuộc thi vật lý cấp trường.
Chất liệu vải mềm, thoáng khí, ngoại hình dễ thương khỏi phải bàn, đang là hot trend biến hình thành động vật theo tính cách của đối phương.
Đương nhiên bên phía mua cũng có bán cả set, nên việc Phong Quân cũng có một cái cũng không cần phải bàn cãi.
Quay lại hiện tại, Nhiếp Ân đang ngồi lướt điện thoại để xem tin tức về trường, còn cậu thì lại dần ngủ thiếp đi trong tình trạng chưa đánh răng, thay đồ ngủ, quần cứ thứ mặc kệ có khoá lên hay không.
Thi thoảng cũng đánh mắt về phía đấy, lại thấy cái đó của Quân Quân đang ngoắc ngoáy một cách không sức sống, đó đều là do thành phần của ai đó gây nên.
“Cậu ấy đang mệt….”
“Đáng lẽ bây giờ cậu ấy đã có thể đi tắm rồi….”
Thật sự không kìm chế nổi mà đã xơi nó rồi….
“Ân Ân, cậu tắm xong chưa vậy? Tớ cảm thấy khó chịu rồi, tắm nhanh rồi nằm chung nào.”
Phong Quân bất ngờ lên tiếng làm cậu giật hết cả người một phen, nhưng vẫn đáp lại cậu bằng cách dùng tay mèo trong bộ đồ gõ cậu vài phát, người ta mới cố gượng dậy nhìn cậu.
“….Tắm xong rồi hả? Tớ cứ nghĩ bây giờ còn không thể tắm được nữa chứ.”
Nhiếp Ân không nói gì.
“Sao vậy? Cậu không phải còn buồn bực gì nữa chứ, cậu ăn tớ đã đành, lại còn ghẹo tớ thành ra thế này….”
[….Tớ không cố ý, tớ xin lỗi cậu…]
“Được rồi, cậu ngủ trước đi. Tớ tắm xong liền nằm ngay đây, đừng nghịch điện thoại nữa đấy.”
Phong Quân khó khăn lắm mới có thể ra ngoài để bước vào phòng tắm, Nhiếp Ân luôn nghe lời cậu nên đã ngay lập tức sạc điện thoại, ngủ ngay lập tức mà không có ý định phản đối nào cả.
…————————…
*Cốc cốc*
“Gì vậy….Mới nửa đêm…”
Phong Quân bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng không rõ nguồn gốc từ ai.
Lại nhìn đồng hồ được chiếu bởi ánh trăng bên ngoài, giờ mới chỉ là nửa đêm thôi đấy. Không đời nào Nhiếp Lan lại thức tới giờ này và gọi cậu chỉ vì những phát hiện đầy vô nghĩa, hay là bảo cậu sang đấy ngủ chung?
Quá đủ rồi, bây giờ chuyện nam nữ ngủ chung đối với cậu cảm thấy nổi gai ốc lên cả.
*Cạch*
“Phong thiếu gia, tôi có chuyện riêng muốn nói, tới thư phòng nhé?”
Hoá ra là quản gia trưởng Dahao……
Nhưng kì lạ, bà ấy tại sao lại gọi cậu vào nửa đêm thế này?
“Bà có gì cần cháu phân phó ạ?”
“Cái này hơi khó giải thích, cũng không tiện để nhiều người biết cùng lúc.”
“……Cháu biết rồi.”
Dahao yên lặng rời đi tới thư phòng, cậu cũng theo gót sau bà. Nhưng trước đó, để đề phòng nửa đêm người ta đi tìm nên cậu lấy gối ôm thay thế chỗ cậu nằm sau đó yên lặng đóng cửa lại.
Tới thư phòng, bà ấy chỉ thắp hai ngọn nến ở hai phía bàn gỗ, cùng với lượng tài liệu chồng chất bên cạnh, không phải là thử thách kể chuyện kinh dị ban đêm đấy chứ?
“Bà quản gia….tại sao lại không để….”
“Nếu cháu muốn bị bắt gọn cả hai bởi tuần tra đang hoạt động giờ đêm.”
“……”
Đúng là kinh nghiệm không bao giờ thừa thãi, bây giờ tuy bà đã gần 60 nhưng sắc thái vẫn y hệt như lúc cậu gặp lần đầu.
Toát mồ hôi trong lòng, không biết bà ấy đang tính điều gì nữa……
“Bệnh tình câm bẩm sinh bây giờ đang có những phương pháp điều trị tạm thời, cháu xem qua một lượt đi.”
Dahao chỉ đưa cho cậu những cuốn sách liên quan về căn bệnh tâm lý bất thường, đối với cậu hoàn toàn rất lạ lẫm nên chỉ mới lật một trang thôi mà đầu óc như muốn đình trệ công việc luôn rồi.
Nhưng cũng đủ hiểu, nguyên do bà ấy đưa nó cho cậu chắc chắn có ẩn ý nào đó.
“Cuốn này, có liên quan tới bệnh án của Ân Ân?”
“Nhận ra cũng nhanh đấy. Tuy rằng câm bẩm sinh hầu như không thể nào chữa trị, nhưng cũng không phải là không có thuốc cả.”
“Bác đã….tìm ra nó chưa ạ?”
Dahao không nói gì, chỉ yên lặng chỉ tay về phía cậu.
Cậu đã ngay lập tức nhận ra, dù chỉ trong một thoáng chốc.
“Liều thuốc đó……chính là……cháu……?”