Chơi Ngải - Nhân Quả

Chương 19




Anh ta nhìn tôi đầy kỳ lạ “Có phải tất cả mọi việc đêm qua là một giấc mơ không?”

“Anh không mơ!” Tôi chậm rãi lắc đầu “Mà anh bị ảo giác của một con quỷ dẫn dắt mình!”

Giống như tôi.

Đêm hôm đó, đáng lẽ ra Hiệp không phải trông tôi nhưng anh ta lại đối ca với một đồng nghiệp để được trông tôi ban đêm. Tôi nhìn anh ta đẩy kỳ lạ. Tôi sợ ma, nhưng dù sợ đến mấy thì tôi vẫn phải gặp bà ta. Tôi phần nào đó đã quen rồi. Nhưng anh ta thì khác, anh ta có vẻ rất sợ ma, nhưng vì sao anh ta vẫn cố tình đến đây trực để được “gặp ma”?

“Anh không sợ ma sao? Hay anh muốn chứng thực rằng có ma trên đời?” Đổi ngược lại tình hình hôm trước, anh ta chế giễu tôi, thì hôm nay tôi chế giễu anh ta “Tôi tưởng anh là người theo chủ nghĩa duy vật?”

Quả thực ban ngày lúc nhớ lại cảnh tượng Hiệp sợ đến suýt tè ra quần đêm qua, tôi đã rất muốn cười vào mặt anh ta, nhưng tôi lại không có đủ dũng cảm để cười vì tình hình của tôi còn bi đát hơn vậy. ít ra Hiệp là người vô tình bị liên quan, nếu không dây dưa gì với tôi có lẽ bà ta sẽ không quấy rầy anh ta nữa, nhưng tôi thì khác, dù có muốn hay không muốn thì tôi vẫn phải ràng buộc với lời nguyền của người đàn bà ấy.

Hiệp im lặng nhìn tôi, sau dó lấy ra một chiếc ba lô, trong đó chứa rất nhiều máy ảnh, máy quay, điện thoại…tất cả đều là đồ công nghệ cao khá hiện đại.

Hiệp đặt máy quay ở khắp nơi trong phòng, trên nóc tủ, trên mặt bàn, hình như anh ta còn lắp cả ngoài cửa, sau đó vui vẻ bước vào phòng, nhìn tôi đầy hào hứng “Từ trước tới nay tôi là một cảnh sát nhân dân theo chủ nghĩa duy vật, hôm qua quả thực tôi không biết mình mơ hay tỉnh, nhưng hôm nay tôi sẽ chứng thực điều này. Tôi là người cẩn thận, nếu không chuẩn bị trước tôi sẽ không đối mặt đâu…” Nói xong anh ta lại nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười “Tôi ra ngoài đón khách, cô ở đây chờ nhé!”

Tiếp theo!à anh trai tôi, Đức cùng một vị đầu trọc bước vào. Cuối cùng là Hiệp mặc cảnh phục chậm rãi đi đằng sau.

“Hôm nay nhận được cuộc điện thoại của thiếu uý Mã Hiệp, anh đang ở chùa Hàm Long nói chuyện với sư thầy. Ngay sau khi trao đổi với thiếu uý Hiệp, thầy Dương Đằng đây đã đồng ý cùng anh tới đây gặp em!” Đức nhìn tôi, trong ánh mắt không còn sự căm giận như hôm qua nữa. Tôi biết anh đã phần nào tin tôi, bởi tôi không có năng lực khiến một cảnh sát “điên” theo mình.

Thầy Dương Đằng là một vị sư kỳ lạ. ông ta không mặc áo cà sa, cổ đeo chuỗi hạt như tôi tưởng tượng, ông ta mặc một bộ quần áo Phật tử màu nâu bình thường, trên cổ tay là một chuỗi vòng trầm hương màu nâu, ánh mắt vô cùng từ ái, hiền hoà. Tôi tưởng Dương Đằng là một vị sư già cả, không ngờ ông ấy còn rất trẻ, chỉ khoảng chưa đến 40 tuổi, da trắng, môi hồng, giữa trán là một nốt ruồi chu sa màu đỏ, thoạt nhìn hiền lành, đúng là sứ giả của nhà Phật. Gặp được thầy, không hiểu sao tôi cảm thấy trong lòng bình yên, nhẹ nhõm vô cùng.