Chói Mắt

Chương 83




Sau khi ra khỏi Cuồng Nhân, Răng Nanh kêu Hình Võ đến chỗ ông chủ Tào một chuyến, cũng chính là ông chủ trước đó của Thuận Dịch. Mỗi năm Tết đến, theo thông lệ thì bọn họ sẽ đến chỗ ông ta chúc Tết, Hình Võ bảo Tình Dã về nhà với nhóm Hổ Mập, anh đi một lúc rồi về.

Tóc Vàng Hoe chen vào: “Tình Dã, đừng về nữa, đến nhà anh ăn tối, anh Võ, lúc nào anh xong việc thì đến thẳng chỗ em nhé.”

Hình Võ nhìn về phía Tình Dã, cô thấy thế nào cũng được bèn gật đầu, dù sao thì về cũng phải ở một mình, chi bằng chơi cùng mấy người Tóc Vàng Hoe một lúc, nhân tiện đợi anh luôn.

Hổ Mập, cùng nhóm Sói Ngốc cùng đến nhà Tóc Vàng Hoe, mẹ Tóc Vàng Hoe thấy bạn học đến thì vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Tình Dã là người cuối cùng vào nhà, mẹ Tóc Vàng Hoe vừa thấy Tình Dã liền ra đón và hỏi: “Con là Tình Dã sao?”

Đây là lần đầu tiên Tình Dã gặp mẹ Tóc Vàng Hoe, cô mỉm cười, nói: “Chào dì ạ.”

Mẹ Tóc Vàng Hoe ngắm Tình Dã một lượt từ trên xuống dưới, cảm thán nói: “Công tử nhỏ nhà dì thường xuyên nhắc tới con, con xinh đẹp thật đó.”

“…” Công tử nhỏ là cái khỉ gì? [1]

Tóc Vàng Hoe ngượng ngùng kéo mẹ mình ra, mấy người cùng vào nhà, Tóc Vàng Hoe bật TV rồi dặn dò Tình Dã: “Cứ ngồi thoải mái nhé, đừng khách sáo.” Sau đó, mang đồ ăn ra cho Tình Dã.

Những người khác thường xuyên đến nhà Tóc Vàng Hoe, nên không có gì mất tự nhiên, cả nhóm cùng ngồi buôn chuyện, đợi cơm.

Khi nhắc đến Đại hội thể thao của Huyện, Tóc Vàng Hoe đột nhiên nói một câu: “Mấy cậu nói xem, Đại Tào nhất quyết kêu anh Võ tham gia Đại hội thể thao liệu có liên quan gì đến chuyện của ba năm trước không?”

Mọi người đều im lặng, chỉ có Tình Dã ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, rồi hỏi: “Chuyện ba năm trước là sao?”

Sói Ngốc chen ngang: “Trước đây, khi Đại Tào lên cấp hai, anh ta đã từng vào đội điền kinh của trường và đại diện cho trường đi tham gia rất nhiều cuộc thi. Tôi chưa xem tận mắt bao giờ, nhưng nghe mọi người nói khi ấy anh ta rất có triển vọng, còn có cả giáo viên của trường học trong thành phố đến tìm và nói rằng chỉ cần anh ta giành được danh hiệu tương đối tốt trong Đại hội thể thao lần đó thì có thể được nhận thẳng vào trường trọng điểm để đào tạo.”

Đây là lần đầu tiên Tình Dã nghe thấy Đại Tào với dáng vẻ ất ơ hiện tại hoá ra trước đây từng là vận động viên, cô không khỏi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tóc Vàng Hoe tiếp tục: “Kết quả là trước ngày thi đấu, anh ta phát sinh mâu thuẫn với người ta, rồi xảy ra đánh nhau và bị truất quyền thi đấu. Người đánh nhau với anh ta là bạn học của Hình Võ, cậu bạn kia cũng bị truất quyền tham gia thi đấu. Khi ấy, giáo viên dẫn đoàn đã tạm thời tìm Hình Võ và yêu cầu anh làm người thay thế, nào ngờ Hình Võ lại giành được giải nhất bộ môn điền kinh trong cuộc thi năm đó. Vì việc này mà Đại Tào không được nhận thẳng vào trường trong thành phố, chỉ có thể ở lại An Chức, nên mới không nuốt trôi cục tức này.”

Hổ Mập thở dài: “Quan, quan trọng hơn là Đại Tào cho, cho rằng người của Hình Võ cố ý khiêu khích anh ta, khiến, khiến anh ta bị truất quyền thi đấu.”

Tóc Vàng Hoe lập tức chửi bới: “Liên quan đéo gì đến anh Võ, anh ấy cũng là tạm thời bị người ta kéo đi thi, chứ có thèm thuồng chó gì cái danh hiệu đó. Sau này, lão Đổng năm nào cũng làm công tác tư tưởng với anh Võ, nhưng anh ấy có thèm tham gia đâu.”

Tình Dã rơi vào im lặng, xem ra sau này Hình Võ không tham gia có lẽ là vì để tránh bị nghi ngờ. Nếu như cô nhớ không nhầm thì chưa kể đến những chương trình Thể thao, thường ngày ngay cả tiết học Thể dục trên lớp anh cũng không học, hơn nữa, dường như anh còn cố ý bài xích một số bộ môn thể thao thì phải.

Nhưng Tình Dã đã từng xem anh ném tạ, xem anh chơi bóng rổ, còn cả màn biểu diễn thi đấu của anh cùng trường Kim Long, anh hoàn toàn có thực lực, nhưng trước giờ chưa hề muốn để lộ ra ngoài.

Theo như những gì họ nói, Đại Tào và Hình Võ đã từng có một đoạn quá khứ như vậy, thì xem ra Đại Tào đã ấp ủ cho lần Đại hội Thể thao này từ lâu. Hoặc có lẽ đối với Đại Tào mà nói, đây chính là nỗi ám ảnh, thế nên anh ta sẽ không từ thủ đoạn để ép Hình Võ phải tham gia vào cuộc thi lần này. 

Xét về tuổi tác của họ, thì năm nay là năm cuối cùng có thể tham gia Đại hội thể thao của Huyện, sau khi tốt nghiệp cấp ba, sẽ không đủ điều kiện để dự thi. Vì vậy, Đại Tào không thể bỏ lỡ cơ hội lật đổ Hình Võ cũng như để rửa nhục cho chính mình.

Tình Dã lên tiếng hỏi: “Thực lực giữa Đại Tào và Hình Võ thế nào?”

Mọi người liếc nhìn nhau, Tóc Vàng Hoe thành thật nói: “Hai người chưa từng thi đấu chính thức cùng nhau, tuy nhiên chưa một ai phá vỡ được kỷ lục của Đại Tào trong Huyện, đến cả thành tích năm đó của anh Võ cũng thua Đại Tào một chút. Vì vậy, Đại Tào mới không phục, mấy năm nay vẫn cho rằng là anh Võ gài anh ta.”

Buổi tối ăn cơm xong, khi từ nhà Tóc Vàng Hoe về, Hình Võ hỏi lấy mặt nạ mô hình kamen rider, nhưng không nói mình lấy nó làm gì.

Về đến khách sạn, Tình Dã có chút lo lắng hùng hổ hỏi xem Hình Võ nắm được bao nhiêu phần thắng trong Đại hội thể thao Huyện, nhưng Hình Võ lại lơ đễnh nói: “Anh và anh ta đã vài năm rồi không luyện tập, nên rất khó nói.”

“Nếu không thắng thì sao?”

Hình Võ quay lại nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại một lúc rồi lại thả lỏng, nói: “Kết quả thi đấu không quan trọng.”

Lúc đó, Tình Dã không hiểu ý câu nói của Hình Võ, mà anh cũng chẳng giải thích lý do tại sao mình không coi trọng kết quả. Và rất nhanh cuộc sống của họ cũng trở nên bận rộn khi hết kỳ nghỉ Tết sắp hết.

Hình Quốc Đống vì không muốn chăm sóc cho bà cụ, nên còn chưa hết Tết đã nói mình phải quay lại làm việc, khiến Hình Võ vô cùng tức giận.

Mặc dù mấy ngày trước, Lý Lam Phương không thể chấp nhận chuyện ly hôn, nhưng thái độ mấy ngày nay của Hình Võ đã khiến bà ấy tỉnh táo lại rất nhiều. Bà ấy nhận thức được rằng nếu không ly hôn, thì con trai sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình nữa, vì vậy cuối cùng Hình Quốc Đống và Lý Lam Phương đã cùng đi tới thỏa thuận đồng thuận ly hôn.

Ngay sau khi giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ngày hôm sau Hình Quốc Đống đã rời khỏi đình Trát Trát, tiếp đến, Hình Võ cũng nói với Lý Lam Phương về dự định xây lại nhà. Vì vậy, Lý Lam Phương chỉ chán nản có một ngày rồi lập tức lấy lại được tinh thần, còn trách móc Hình Võ tại sao không thông báo cho bà ấy trước. Nếu sớm biết việc xây lại nhà, thì sẽ chẳng cho Hình Quốc Đống có cơ hội để khua tay múa chân, Hình Võ chỉ “hơ hơ” với mẹ mình một tiếng và không nói gì.

Sau nhiều năm như vậy, anh đương nhiên hiểu rõ đức tính của mẹ mình, nếu nói cho bà ấy biết trước, thì bà ấy sẽ lập tức khoe mẽ khắp nơi chứ đừng nói gì đến Hình Quốc Đống, có lẽ cả cái đình Trát Trát sẽ đều biết việc nhà anh chuẩn bị xây nhà mới mất.

……

Sau mùng bảy, Hình Võ nói trường dạy lái xe mở cửa lại rồi, vì vậy ban ngày anh sẽ chạy đi chạy về. Sáng sớm đã ra khỏi cửa, đến trưa thì về đưa đồ ăn cho Tình Dã, thỉnh thoảng hai người sẽ bịn rịn nhau một lúc, nhưng cũng chỉ có vỏn vẹn một tiếng đồng hồ là anh lại phải vội vàng ra ngoài. Mà Tình Dã cũng loại bỏ hoàn toàn tinh thần lười biếng của mình, để bắt đầu chìm đắm vào công cuộc làm bài tập.

Mùng tám ông Tạ quay lại, Tình Dã không biết Hình Võ đã đàm phán thế nào với ông ta, mà với số tiền năm mươi nghìn tệ, không những mua lại được nhà xưởng, cùng toàn bộ thiết bị mà ông Tạ còn hứa sẽ cung cấp cho họ một lô nguyên liệu thô và miễn phí hướng dẫn chuyển đổi trong giai đoạn đầu.

Đối với Tình Dã mà nói, thì đó giống như một món hời lớn, nhưng nghĩ lại thì không, ông già này xấu xa muốn chết, chỗ nguyên liệu thô ấy vốn dĩ là của nhà ông ta, nếu Tình Dã có thể điều hành được nhà xưởng, thì sau này ông ta vẫn có thể kiếm lời.

Hình Võ đã gọi Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến đến, mùng chín có mặt ở nhà xưởng để làm quen với quy trình, nhưng Tình Dã thì thận trọng hơn, mùng mười cô đã bắt đầu kiểm kê đối chiếu. Tuy nhiên, cũng may là quy mô nhà xưởng nhỏ, nên không có công nợ khó đòi hay khoản vay nào cả, vì vậy sau khi đối chiếu xong, Tình Dã liền thúc giục ông Tạ làm thủ tục chuyển nhượng.

Vốn dĩ cô muốn gọi Hình Võ cùng đi, nhưng mấy ngày nay anh bận nhiều việc, lại phải liên hệ xây nhà, rồi chạy đến chợ bán vật liệu xây dựng, cộng thêm học lái xe và lên bệnh viện trên Huyện để hỏi ý kiến bác sĩ về việc nhập viện cho bà nội. Vì vậy, Tình Dã không còn lựa chọn nào khác chỉ đành một mình đi với ông Tạ.

Việc này có rất nhiều thủ tục, đây là lần đầu tiên Tình Dã làm, vì để tiết kiệm chút phí uỷ quyền, cô đã tự chạy tới chạy lui Cục Công thương vài vòng, cuối cùng cũng đã xong xuôi.

Khi cầm đống tài liệu đã sửa xong ra ngoài, trên đầu là trời nắng trong, Tình Dã đứng ở cổng Cục Công thương, hít thở một hơi đón ánh nắng ấm áp, cùng bầu không khí hanh khô có chút mát mẻ. Cô đến đây đã hơn nửa năm, dường như đã quen với cái mùi vị này, từ sự kháng cự ban đầu cho đến sự yên tâm của hiện tại, chỉ vì cô đã tìm được bến về nơi đây, những nỗi bất an trong lòng không cần phải chênh vênh chấp chới nữa.

Tình Dã vui vẻ bấm gọi video cho Hình Võ, Hình Võ vừa nhấc máy cô đã quơ quơ tờ giấy phép kinh doanh trước ống kính để khoe với anh và mỉm cười, nói: “Em đã thành pháp nhân rồi!” [2]

Hình Võ cảm nhận được sự phấn khích của cô bèn mỉm cười với cô trong video: “Chúc mừng Giám đốc Tình, em lại tiến thêm được một bước nữa đến việc kiếm thật nhiều tiền rồi.”

Tình Dã cười khúc khích trên điện thoại, nhưng cười mãi cười mãi cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau Hình Võ thỉnh thoảng lại có y tá vội vàng đi lại, xung quanh cũng rất ồn, cô hỏi anh: “Anh đang ở đâu thế?”

Hình Võ nói: “Đang ở bệnh viện, từ tối qua bà nội bắt đầu không chịu ăn gì cả, nên anh đưa bà đến đây.”

Tình Dã hỏi anh ở bệnh viện nào? Cũng may là cách không xa cô, vì vậy cô đã vẫy một chiếc taxi qua đó. Khi đến bệnh viện tìm thấy Hình Võ, thì anh đang nói chuyện với bác sĩ điều trị cho bà nội trong văn phòng tại khoa Nội trú, trông vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tình Dã chỉ có thể yên lặng đứng đợi anh ngoài của, không vào làm phiền họ.

Tuy vậy, cô vẫn có thể loáng thoáng nghe được, ý của vị bác sĩ trung niên kia, hình như bà nội bị suy giảm chức năng đường ruột nghiêm trọng, chỉ có thể dùng ống dẫn thức ăn để tạm thời cung cấp thức ăn cho bà. Bệnh bại não ở tuổi già, nếu bắt đầu không chịu ăn uống thì về cơ bản là đã đến những biểu hiện của giai đoạn cuối, trước mắt không có phương pháp điều trị hiệu quả, chỉ có thể nhập viện để tiến hành hồi sức, duy trì mạng sống.

Cuối cùng, Hình Võ hỏi bác sĩ về chi phí nằm viện, cộng thêm phí điều dưỡng thì mỗi tháng ít nhất cũng phải mất bốn nghìn tệ, sau đó anh cảm ơn bác sĩ rồi quay người rời đi.

Khi ra khỏi bệnh viện, Hình Võ và Tình Dã nắm tay nhau đi trên con hẻm bên cạnh khoa Nội trú, vì đang là Tết nên khoa Nội trú có chút vắng vẻ. Vốn dĩ hôm nay là một ngày vô cùng vui vẻ của Tình Dã, nhưng cả hai người lại đều không nói gì.

Đối với những học sinh cấp ba như họ thì bốn nghìn tệ một tháng là một gánh nặng không nhỏ, tuy rằng Tình Dã cảm thấy mức giá đã bao gồm phí hộ lý đó khá rẻ, nhưng đáng buồn là bọn họ chẳng thể lo nổi.

Bà nội đã hai ngày không ăn, nếu đón bà khỏi bệnh viện cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp đưa ra tuyên bố tử hình, đừng nói đến việc Hình Võ chẳng thể làm nổi việc đó, mà ngay cả Tình Dã cũng không đành lòng. Tuy bọn họ rất rõ rằng căn bệnh bại não này của bà e là không chữa nổi, nhưng họ không thể đón bà về nhà để bà nằm đó chờ chết.

Vì vậy, cô nghiêng đầu nhìn Hình Võ, rồi lên tiếng nói với anh: “Chúng ta không thể bỏ cuộc, chắc chắn sẽ có cách.”

Hình Võ dừng lại nhìn cô, ánh nắng vàng kim nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt cô sáng ngời như mặt trời, nóng rực như lửa. Có lẽ Tình Dã không biết câu nói đó đã đem đến cho Hình Võ bao nhiêu sức mạnh ở thời điểm hiện tại, anh cứ thế ôm cô thật chặt vào lòng, tất cả những điều muốn nói đều hoà tan trong cái ôm ấy, rồi đắm chìm dưới ánh nắng mùa Đông.

……

Sau mùng mười, Tình Dã bảo Nhóc Nhanh Nhẹn thông báo cho mọi người rằng lớp ôn tập chuyên sâu chuẩn bị cho kỳ thi đại học của cô sắp mở rồi. Tình Dã không nhớ mình đã nói với Hình Võ trong lần ăn cơm nào cùng anh, tuy rằng gần đây anh rất bận nhưng buổi tối khi lớp học bắt đầu, Hình Võ đã mang đến cho cô một chiếc bảng đen di động. Chỉ có điều đến tối muộn anh mới có thời gian lắp đặt, khi về đến khách sạn thì Tình Dã đã ngủ, anh bèn vào đi tắm rồi lên giường ôm cô nhưng không làm cô tỉnh giấc.

Ngày hôm sau, Tình Dã đến nhà xưởng mới phát hiện chiếc bảng đen to này, cô đứng trước tấm bảng phấn khích một hồi, có bảng đen, đột nhiên lớp học bổ túc trông có vẻ trang nghiêm hơn nhiều.

Cô đứng rất lâu trước chiếc bảng đen bóng, đột nhiên cảm thấy nên viết gì đó, vì vậy cô đã viết một dòng chữ ở phía ngoài cùng bên phải của tấm bảng: “Xông đến đại học Bắc Kinh, chiếm đóng đại học Thanh Hoa”.

Sau khi viết xong, cuối cùng Tình Dã cũng cảm thấy có chút dáng vẻ của một lớp học cấp tốc, cô viết thêm thời gian cách ngày đến kỳ thi đại học: 105 ngày.

Nhìn con số 105 ngày, lòng Tình Dã cảm thấy nặng trĩu, 105 ngày nữa cô buộc phải rời khỏi đây rồi sao? Đột nhiên cô cảm thấy có chút sợ hãi con số này.

Buổi học đầu tiên vẫn còn đang trong kỳ nghỉ Tết, Tình Dã tưởng rằng không có mấy người đến, nên cô đã đến nhà xưởng từ sớm để thảo luận về quy trình sản xuất với Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến, vừa mới qua tám giờ thì lần lượt có người tới.

Điều khiến Tình Dã không ngờ tới đó là số người càng ngày càng đông, thời điểm chính thức bắt đầu vào tám giờ ba mươi, thì đã có tới ba mươi mấy người ngồi trong nhà xưởng. Trong số họ, có những người Tình Dã gặp ở trại Đông, có người là bạn học ở các lớp khác, tuy nhiên đại đa số cô đều không quen, cũng may là Nhóc Nhanh Nhẹn đã thông báo đến nơi đến chốn, bảo mọi người tự mang ghế, nếu không thì đến chỗ ngồi cũng chẳng có.

Tình Dã hơi ngạc nhiên đứng trước một nhóm bạn học đông đúc, mới phát hiện hầu hết đều là những bạn có thành tích dẫn đầu của khối mười hai.

Nói theo cách khác, thì đại đa số đều là những bạn sẵn sàng hy sinh ngày nghỉ Tết vì thực sự muốn đạt được thành tích cao trong kỳ thi đại học, vì vậy vừa nghe thông báo đã lập tức đến đây. Nhà trường đã huỷ bỏ lớp tự học buổi tối, thảm hơn đó là những người này cũng bị liên lụy, tuy rằng trong số họ chẳng có nổi mấy người đạt được điểm số khiến người khác lóa mắt, nhưng hầu hết đều không thấp kém, toàn bộ là những học sinh mũi nhọn của lớp. 

Tình Dã im lặng liếc nhìn cả nhóm, rồi lặng lẽ gấp lại tập đề thi mà mình đã chuẩn bị trước đó. Cô đứng phía trước nhìn cả nhóm rồi chợt mỉm cười, chỉ tay lên những ký tự được viết trên bảng: “Các cậu có hiểu hàng chữ kia không?”

Không cần biết học lực của những người phía dưới thế nào, tuy nhiên cả nhóm cùng mơ mơ màng màng nhìn lên dòng chữ, đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa là giấc mơ của tất cả học sinh cuối cấp ba. 

Mà đã là giấc mơ thì luôn xa tầm với.

Tình Dã đi thẳng đến phía trước dòng chữ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía họ: “Dòng chữ này không đại diện cho tên trường, mà là để nhắc nhở các cậu về khoảng cách tới đích của chúng ta. Tôi biết có một số người trong các cậu ở đây chỉ còn cách đích đến này vài chục điểm, nhưng cũng có ngời cách nó tới hơn ba trăm điểm. Sau này, mỗi một ngày đặt chân vào đây, tôi yêu cầu mọi người cần phải xem xem bản thân mình đã rút ngắn khoảng cách đó lại được bao nhiêu?”

“Bất kể là trước khi tới đây, bạn đã nhắm đến ngôi trường đại học nào, thì bắt đầu từ hôm nay, mục tiêu của tất cả mọi người sẽ là dòng chữ trên bảng kia.”

Tình Dã giơ tập bài thi trong tay lên: “Nói thật là hôm nay tôi đã chuẩn bị một bài thi tương đối dễ, vốn dĩ tôi có suy nghĩ rằng có thể giúp các cậu kiếm thêm được điểm nào hay điểm đó và sẽ bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất.”

“Nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi quyết định rồi.”

Dứt lời, cô liền ném tập đề thi trong tay, rồi đi thẳng đến chỗ ghi con số 105 ngày và nói với cả nhóm: “105 ngày, phải chạy đua với thời gian, chúng ta đã không còn thời gian để bắt đầu từ việc củng cố nền tảng nữa rồi. Kể từ hôm nay, tôi sẽ trực tiếp đánh thẳng vào những câu hỏi trọng điểm, đừng nói với tôi là bạn không hiểu, không hiểu cũng phải cố căng da đầu ra mà nghe. Tôi biết mọi người sẽ thấy sợ khi nhìn thấy những bài tập khó, nhưng chẳng có đề thi nào khủng khiếp hơn sự sống còn, hãy nghĩ xem, sau này cạp đất mà ăn đáng sợ hơn hay việc giải bài tập đáng sợ hơn!”

“Tôi không thể đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ thi được vào trường mà mình mong muốn, nhưng tôi có thể bảo đảm rằng đại đa số các bạn ở đây đều sẽ tiến được vào các trường đại học top 1 trong khoảng thời gian có hạn này.”

Về phần thần sắc kiên định của Tình Dã, đã có rất nhiều người nhìn đến ngây người, Tình Dã cảm thấy buồn cười vì biểu cảm của họ, bèn vỗ tay một cái: “Ngốc hết rồi hả? Tôi đâu phải lão Chu, phản ứng gì đi chứ!”

Tất cả mọi người đồng loạt bật cười, Hổ Mập dẫn đầu vỗ tay khơi dậy tinh thần chiến đấu, sau đó, mới sáng sớm ngày ra mà cả nhóm tự nhiên cảm thấy như sắp làm được việc lớn đến nơi vậy.

Thực ra, ban đầu mọi người đến đây đều với tâm lý tham gia cho vui, dù sao thì ở nhà học cũng vẫn là học, đây chỉ là đang tìm một chỗ nhiều người để tụ tập lại mà thôi. Nhưng sau vài ngày, thì những bạn có học lực khá hơn một chút lại càng tìm ra được phương pháp, dạng bài tập mà Tình Dã chọn ra rất đúng với mục tiêu và về cơ bản là đều bao hàm một lượng lớn kiến thức. 

Dạng đề cô chọn không phải những bài tập hóc búa, nhưng tuyệt đối không phải là những bài tập cơ bản, mà nó đan xen lẫn nhau. Nên trong quá trình giảng bài, vô hình trung đã kèm theo hầu hết điểm kiến thức cơ bản, để những bạn học kém hơn có thể không ngừng củng cố thêm cho mình, đồng thời vẫn có thể nâng cao độ khó, còn những bạn có học lực khá hơn thì sẽ tiếp tục trau dồi kỹ năng giải đề.

Không biết lão Chu nghe tin ở đâu, ban ngày thường xuyên đạp chiếc xe cà tàng đến lang thang, nhà thầy Chu Phẫn cách nhà xưởng không mấy gần, khi đi còn thường xuyên đem theo đồ ăn trong nhà đến để chia cho học sinh.

Lúc đầu, Tình Dã cảm thấy vô cùng kinh ngạc cũng như có chút thiếu tự nhiên vì những chuyến thăm của thầy Chu Phẫn, cô băn khoăn không biết có nên nhờ thầy Chu Phẫn lên giảng bài hay không? Tuy nhiên, lão Chu lại bảo bọn họ không cần để ý đến ông ấy, ông ấy chê ở nhà đông người ồn ào, nên ra ngoài thư giãn mà thôi.

Các bạn khác chỉ cảm thấy nghe Tình Dã giảng bài đỡ mất sức hơn, ví dụ những bài tập thường ngày bọn họ sẽ bỏ qua, thông qua phần giải thích của Tình Dã thì phân tích ra dường như có vẻ không phải là quá khó. Trên người cô có sự tự tin, thản nhiên và có sức truyền cảm rất mạnh, khiến một đám học hành vốn dĩ như con ruồi mất đầu bỗng chốc lại trở nên đoàn kết.

Nhưng lão Chu, với tư cách là một người thầy dạy Toán lâu năm, sau vài lần đến thăm đã phát hiện ra một điều khiến bản thân mình bị sốc. Tình Dã đã lấy tất cả điểm của mọi người chia ra thành từng khu vực thi, rồi dựa theo khu vực dự thi ấy để tìm bài tập phù hợp và tiến hành khắc phục, đem phương pháp giảng dạy lồng ghép vào bài thi, sau đó bóc tách, phân tích, cuối cùng từ đó kiếm thêm được từng điểm từng điểm một.

Đầu cô có một bản đồ tư duy rất mạnh, có thể rút ra chính xác những điểm kiến thức trọng tâm, bước khó nhất ở giữa đó là phân tích. Nếu không phải do đã làm vô số các dạng bài tập, không nắm vững ngân hàng câu hỏi khổng lồ thì không thể giải bài một cách chính xác như vậy. Có một số phương pháp giải khiến lão Chu phải kinh ngạc và đôi khi ông ấy cũng bị cuốn hút như một số học sinh ở đây vậy.

Sau một tuần, lớp ôn luyện cấp tốc từ ba mươi người đã mở rộng lên thành bốn mươi người, lão Chu đã bí mật liên lạc với một số giáo viên chủ nhiệm khối rồi mang đến cho bọn họ ít bàn ghế. 

Tình Dã hoàn toàn không thể ngờ rằng một lớp bổ tục cấp tốc lại càng ngày càng nhận được nhiều sự giúp đỡ của mọi người đến vậy. Mà nhóm học sinh cuối cấp này cũng bắt đầu với sự nghiệp thức đêm trong truyền thuyết.[1] Tên Tóc Vàng Hoe là Hách Thành Công, vì bên Trung thường hay thêm chữ Tử vào sau tên để gọi, giống Lý Lam Phương gọi Hình Võ là Võ tử. Cơ mà trùng hợp là tên TVH lại là Công, nên gọi thành Công tử, đã thế còn Công tử nhỏ nữa nên nghe hơi thốn:))) 

[2] Pháp nhân là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật.