Chói Mắt

Chương 79




Hình Võ bảo Tình Dã tắm trước, nhưng cô lại nói mình tắm quá lâu nên bảo anh tắm trước, khoé miệng Hình Võ khẽ hiện ý cười: “Vậy thì cùng tắm là được.”

Anh quay đầu lại thấy Tình Dã ngồi bên giường ôm chăn, gương mặt vẫn xấu hổ không dám nhìn ai, nên không nhịn được bèn bật cười rồi bước vào phòng tắm.

Mặc dù hôm qua cô và Hình Võ đã chẳng có gì cần phải né tránh nữa rồi, nhưng… Bảo cô tắm chung với anh, thực sự cô không thể làm được, việc này quá xấu hổ.

Hình Võ tắm rất nhanh rồi ra ngoài, Tình Dã đứng dậy xỏ dép, anh còn cố ý ôm cô từ phía sau, cúi xuống nói với cô bằng giọng vô cùng ái muội: “Tắm nhanh chút nhé.”

Tình Dã căng khóe miệng, cúi đầu chạy vào phòng tắm, Hình Võ quay người nhìn theo cô, lặng lẽ nở nụ cười, không hiểu sao anh lại thích nhìn dáng vẻ xấu hổ, ngượng ngùng của Tình Dã đến vậy, đáng yêu chết đi được.

Khi Tình Dã tắm xong, cô nhìn trong gương, phát hiện hai má vẫn nóng bừng bừng, sau đó trong đầu hiện lên những hình ảnh khó tả giữa mình và Hình Võ, lại nghĩ đến việc lát nữa sẽ còn phát sinh một số chuyện, thì cô lập tức cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên, sau khi ra khỏi phòng tắm, Tình Dã thấy Hình Võ đã ngủ rồi, điện thoại vẫn còn trên tay nhưng người thì đã ngủ say.

Cô đi vòng sang bên cạnh, cúi xuống nghiêm túc nhìn anh, hơi thở anh đều đều, hốc mắt sâu, đôi lông mi dài rũ xuống, cặp lông mày hơi rậm nhướng lên, lộ ra chút nổi loạn. Tuy nhiên khi nhắm mắt thì vẻ công kích thường thấy đã biến mất, lúc này trông giống như một chàng trai trầm lặng.

Tính cảnh giác của Hình Võ rất cao, thường ngày anh nhắm mắt, nhưng chỉ cần Tình Dã ở giường bên cạnh nhìn sang là anh cũng có thể cảm nhận được, có thể là hôm nay quá mệt, nên Tình Dã đứng nhìn gần như vậy rất lâu mà anh cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Dù sao thì người cũng đâu phải làm bằng sắt, tối qua bọn họ đã gặp phải trận hỏa hoạn kinh hoàng, nửa đêm còn lại thì “tiến hành” một trận vận động khốc liệt, vậy mà sáng sớm hôm sau anh đã chạy đi mua đồ, rồi làm việc với cảnh sát, sắp xếp việc trong nhà, nên cho dù người có khoẻ mạnh cỡ mấy, thức đến tận hiện tại cũng phải sức cùng lực kiệt.

Tình Dã rút điện thoại ra đặt lên đầu giường, rồi kéo chăn cho anh, tuy nhiên cô không ngủ mà mở máy tính xách tay ra kết nối wifi của khách sạn và nghiên cứu một lúc về mô hình kinh doanh trực tuyến. Sau khi đọc xong một lượt các bài đăng cùng diễn đàn thì mới tắt máy tính để lên giường.

Thực ra, Tình Dã luôn có chút lạ giường, ví dụ như khi mới đến đình Trát Trát, vì giường của nhà Hình Võ quá cứng nên cô đã mất một thời gian dài để làm quen. Trước giờ, điều mà cô quan tâm nhất khi đi du lịch đó là điều kiện ăn ở, cho dù địa điểm chơi có thích thú đến mấy mà về đến khách sạn, vừa mở cửa ra đã thấy mùi, hoặc chỗ đó khiến cô cảm thấy không sạch sẽ, thì về cơ bản là chuyến đi ấy đã thất bại. Vì vậy, về cơ bản là cô sẽ không ở những khách sạn nhỏ thế này khi ra ngoài du lịch.

Nhưng có lẽ vì Hình Võ đang nằm bên cạnh, nên đây là lần đầu tiên cô không cảm thấy lạ giường, vừa chui vào lòng anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Mùng một đầu năm, Tình Dã không hề ngủ nướng, hơn bảy giờ sáng cô đã tỉnh, vậy mà Hình Võ còn dậy sớm hơn cô, vì khi Tình Dã mở mắt ra thì anh đã không còn ở trong phòng rồi.

Trước đây, ngày mùng một Tết chính là ngày Tình Dã bận rộn nhất, lúc thì bạn bè, cấp dưới của ba đến chúc Tết, lúc thì đi chúc Tết mọi nhà cùng ba mẹ. Tóm lại là hành trình năm nào cũng na ná nhau, sáng sớm đã phải dậy thay quần áo mới, rồi trang điểm, sau đó đi theo ba mẹ nhận lì xì.

Nhưng Tết năm nay thật đặc biệt, cô thấy mình chẳng còn việc gì để làm sau khi thức dậy. Hình Võ sợ cô dậy sẽ bị lạnh nên đã bật sẵn điều hoà ấm, vì vậy sau khi tỉnh giấc, Tình Dã không muốn mặc áo len, vừa vào phòng tắm thì thấy chiếc áo phông dài tay của Hình Võ đã khô, bèn dứt khoát với xuống mặc vào người, độ ấm vừa đủ.

Cô định gội đầu xong sẽ gọi điện cho Hình Võ, tuy nhiên khi đang chải đầu thì anh đã về, trên tay xách theo chiếc hộp giữ nhiệt, còn có chút kỳ lạ, đứng ở cửa phòng tắm nhìn Tình Dã: “Dậy sớm vậy sao?”

Sau đó, anh đi đến cửa sổ, đặt đồ lên bàn, Tình Đặt để lược xuống, hỏi: “Hôm nay mà vẫn có chỗ bán đồ ăn sáng cơ à?”

“Không có, anh về nhà nấu, tối qua bà nội không chịu ăn cơm, nên anh nấu chút cháo để đút cho bà, có lẽ vài ngày nữa phải đưa bà lên bệnh viện trên Huyện một chuyến.”

Tình Dã bước ra, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Hình Võ mở chiếc bình giữ nhiệt, múc từng thìa cháo ra, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tình hình không ổn lắm.”

Hình Võ quay lưng về phía cô, cúi đầu múc cháo, cả người như chìm trong sương mù, Tình Dã đi tới, ôm eo anh, áp mặt vào lưng anh.

Hình Võ cảm nhận được vòng tay mảnh khảnh cùng cơ thể mềm mại phía sau, đôi lông mày nhíu chặt của anh đã giãn ra một chút, Tình Dã vùi mặt vào lưng anh, nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Hình Võ nghe thấy giọng điệu của cô, động tác trên tay nhất thời dừng lại: “Sao thế?”

“Tối qua, em nghe Tóc Vàng Hoe nói ở đây xây nhà chỉ cần khoảng hai trăm nghìn tệ là đủ, trên người em có ba trăm nghìn, lấy hai trăm ra xây nhà, thêm vài chục nghìn nữa để mua sắm đồ đạc trong nhà có lẽ là đủ.”

Hình Võ lập tức buông thìa múc cháo xuống, kéo tay cô ra khỏi thắt lưng, rồi quay lại nhìn cô chằm chằm: “Tối qua đến tiền của bọn họ anh còn không nhận, vậy em cho rằng anh sẽ lấy tiền của em sao? Hơn nữa, em để dành số tiền này để phục vụ cho việc học tập, tốt nhất là em đừng có nghĩ tới chuyện đó.”

Tình Dã đã đoán được Hình Võ sẽ phản ứng như vậy, cũng đoán được anh sẽ có chút tức giận khi nghe thấy cô nói ra những điều này. Vì vậy, cô đã tiến thẳng về phía anh, Hình Võ lại không chút khách sáo mà kéo cô ra, Tình Dã mở to mắt, rồi nhón chân quàng lên cổ anh, tính khí cáu kỉnh lập tức bộc lộ: “Anh thử kéo em ra nữa xem nào!”

Hình Võ không nhúc nhích, tuy nhiên sắc mặt vẫn chẳng mấy tốt, Tình Dã mở to đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nghe em nói hết đã, ba trăm nghìn này chúng ta dùng để xây lại nhà trên mảnh đất cũ, lần trước chẳng phải anh có chuyển cho em năm mươi nghìn sao? Em vẫn chưa động đến khoản tiền đó, sau Tết chúng ta đi tìm ông chủ Tạ bàn bạc, xem có thể mua lại nhà xưởng với giá năm mươi nghìn hay không.”

Đôi lông mày của Hình Võ lại càng chíu chặt hơn: “Em muốn mua lại nhà xưởng sắp đóng cửa? Em đang đùa anh đấy hả?”

Tình Dã vô cùng nghiêm túc, nói: “Em không đùa, số tiền hiện tại của em cũng không đủ để đi du học, hơn nữa tiền mà để yên một chỗ sẽ càng chẳng thể nhân lên, tóm lại cũng chỉ có ngần ấy, không bằng thử cược một ván để xem tiền có đẻ ra tiền hay không.”

“Anh nghĩ mà xem, em đi học cần tiền, bà nội đi khám cần tiền, cả nhà sinh sống đều cần tiền, Huyễn Đảo chẳng còn nữa, chúng ta buộc phải kiếm được nguồn thu, tạm thời Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến đang không có thu nhập, chúng ta có thể gọi họ đến cùng làm, khổ thì có khổ, nhưng ngộ nhỡ thành thì sao?”

Hình Võ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kinh doanh một nhà xưởng không hề đơn giản, em phải đi học, phải chuẩn bị cho kỳ thi, anh cũng không thể canh ở đó cả ngày, huống hồ chúng ta chưa ai từng làm về ngành nghề đó. Từ khâu sản xuất đến khâu đóng gói rồi chuyển hàng đều cần người, chúng ta mua lại nhà máy xong cũng chẳng có tiền để tuyển người đến làm.”

Tình Dã kiễng chân lên cọ cọ vào cằm anh: “Nhóc nhanh nhẹn nói những bạn ở lớp khác cũng muốn đến, em sợ ông Tạ ý kiến nên tạm thời hạn chế số lượng người, nếu chúng ta mua lại nhà xưởng đó, thì địa điểm học sẽ được giải quyết, qua Tết em muốn mở lớp học luyện thi.”

Hình Võ giữ vai Tình Dã, cúi xuống nhìn cô: “Em muốn mua lại nhà xưởng để mở lớp học luyện thi kiếm tiền sao?”

Tình Dã mỉm cười: “Nghĩ cái gì thế hả, sao em có thể lấy tiền của các bạn được chứ, em là người thấy tiền là sáng mắt vậy sao? Chẳng phải vừa rồi anh nói không có tiền thuê người làm còn gì? Em dạy mọi người học, mất công mất sức không thu phí, vậy bọn họ giúp chúng ta chút việc sẽ không bị coi là quá đáng chứ?”

Hình Võ lập tức phản ứng lại, bèn đứng thẳng người dậy, cảm thán nói: “Đúng là người thành phố luôn tính toán kỹ lưỡng! Có vẻ như em đã lên kế hoạch hết rồi nhỉ?”

“Ừm, nghĩ hai ngày nay, em cảm thấy có thể thử xem sao, ai cũng đi từ không biết tới biết, từ ngu ngơ đến già đời, tóm lại là chúng ta đã quá nghèo rồi, cũng chẳng thể nghèo thêm được nữa, phải không?”

“Em muốn mua lại nhà xưởng, anh không ý kiến, nhưng anh sẽ không động vào ba trăm nghìn tiền du học của em.”

Tình Dã cụp mắt xuống, từ từ áp trán vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Hình Võ… Chúng ta không thể không có nhà.”

Câu nói này đã đâm mạnh vào ngực anh, chặn lại tất cả những lời anh muốn nói, nội tâm anh đã nhận được nỗi xúc động cực lớn. Đối với Hình Võ mà nói thì  “Nhà của bọn họ” là thứ vô cùng kỳ diệu, trước giờ anh chưa từng tưởng tượng rằng, một cô gái giàu có, thông minh, xinh đẹp, cao cao tại thượng, từ thành phố lớn đến đây như Tình Dã lại có thể cam tâm tình nguyện cùng chung hoạn nạn với anh. Hình Võ anh có tài có đức gì mà lại có được một cô gái như vậy? Lúc này, cảm xúc trong lòng anh đang dâng trào mãnh liệt, biểu tình nghiêm nghị cúi xuống nhìn cô.

Tình Dã ngẩng đầu lên, nói: “Sẽ có, chúng ta sẽ có tất cả, sau này chúng ta sẽ có nhà cao cửa rộng, có xe đẹp, thật giàu có, tiền tiêu chẳng hết…”

Vừa nói đến đây, thì cô lại bật cười, nụ cười rạng rỡ ấy như tia nắng ấm áp chiếu vào tim Hình Võ.

“Vì vậy, đừng suy nghĩ nhiều nữa, tiền có thể từ từ kiếm, nhưng nhà thì không thể không có, việc này anh hãy nghe em, không cần phải thương lượng nữa.”

Cuối cùng ánh mắt Hình Võ cũng có thể thả lỏng một chút, nhìn dáng vẻ lạc quan, tự tin của Tình Dã, dường như những đám mây mù trong lòng anh đã tiêu tan một chút. Anh không biết tại sao cô gái trước mặt mình lại giống báu vật đến vậy, cô luôn có thể đem đến ánh sáng tại thời điểm anh xuống tinh thần nhất, khiến anh yêu cô đến chẳng thể kìm lại được.

Anh vươn tay muốn ôm cô đến trước mặt, lại đột ngột sững sờ: “Em không mặc quần sao?”

Tình Dã ngượng ngùng kéo chiếc áo phông xuống, ánh mắt Hình Võ di chuyển xuống dưới, đến đôi chân cân đối, nuột nà, trắng đến loá mắt đang lộ ra của cô. Anh cứ thế dịch hộp cháo sang một bên rồi bế cô đặt lên bàn bên cửa sổ, hôn lên môi cô và nói: “Chúc mừng năm mới.”

Tình Dã đỏ bừng mặt vì nụ hôn kiểu Pháp kéo dài vào sáng sớm, sau đó lại cảm thấy có thứ gì đó nhét vào tay mình, cô tránh khỏi ánh mắt của anh, quay sang nhìn, phát hiện Hình Võ cho mình một phong bao lì xì. Cô còn tưởng năm nay sẽ không được nhận lì xì nữa, nên lập tức mỉm cười, nhảy khỏi bàn, nói với anh: “Anh đợi một chút.”

Cô mở túi, thực ra Tình Dã cũng đã chuẩn bị lì xì cho Hình Võ, chỉ không ngờ là mình lại được nhận trước. Cô đưa cho Hình Võ chiếc lì xì đã chuẩn bị từ trước, rồi kiễng chân lên hôn anh: “Chúc mừng năm mới, anh bỏ bao nhiêu thế?”

“Em tự xem đi.”

Vì vậy, hai người cùng mở lì xì, lại phát hiện cả hai cùng ăn ý bỏ một nghìn tệ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nhau bật cười, cười đến thê lương, Tình Dã vừa cười vừa nói: “Sao chúng ta thê thảm thế này? Còn phải tự mừng tuổi lẫn nhau nữa.”

Hình Võ xoa đầu cô, giục cô lên giường đắp chăn vào chân kẻo lạnh, rồi bưng cháo đến bên giường cho cô.

Trong bữa sáng, Tình Dã tiếp tục thảo luận và bàn bạc chi tiết về việc xây nhà, cô thực sự không hiểu về vấn đề này, nhưng Hình Võ lại biết rất rõ. Ví dụ như giá cả của cát, gạch, xi măng, ví dụ như giá tiền tính trên mét vuông của móng nhà hay khung nhà sẽ không giống nhau. Hình Võ thử tính toán một chút, tất cả vật liệu phải tự đi mua, tìm bạn bè thân thiết đến làm sẽ tiết kiệm được kha khá, có lẽ khoảng mười mấy nghìn tệ là ổn thoả.

Tình Dã vừa nghe thì vô cùng kích động, hận không thể lập tức đi rút tiền, Hình Võ phải nhắc nhở cô: “Đang nghỉ Tết, đừng nói đến chuyện chẳng mua được đồ, ngay cả người bắt máy cũng không có, nhanh nhất cũng phải đợi qua Tết.”

Tình Dã ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, cô mỉm cười, nói: “Em không có yêu cầu gì cả, chỉ muốn phòng chúng ta phải có một ô cửa sổ thật to.”

“Vậy làm luôn ban công có phải là tốt hơn không?”

“Làm được không?”

Hình Võ nhìn ánh mắt đầy hy vọng của cô, thì không khỏi mỉm cười: “Tại sao lại không?”

“Tuyệt quá!” Tình Dã lập tức trở nên hào hứng, như thể rất nóng lòng được nhìn thấy ngôi nhà mới vậy.

Sau khi ăn xong bát cháo vô cùng ấm bụng, Tình Dã nhìn Hình Võ bằng đôi mắt sáng như thuỷ tinh: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”

Hình Võ thu dọn hộp giữ nhiệt, quay sang nhìn cô, rồi lại cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Nếu muốn xây nhà, thì trước tiên chúng ta buộc phải xử lý xong một số việc.”

Tình Dã chớp mắt: “Việc gì thế?”

“Việc trong nhà, trưa nay anh về nhà rồi tính, đến lúc đó, em đừng về cùng anh.”

“Không, em muốn về cùng anh.”

Hình Võ liếc nhìn cô, do dự muốn nói lại thôi. 

Tình Dã bắt đầu làm nũng: “Ở đâu ra cái kiểu năm mới năm me bỏ em một mình ở khách sạn thế chứ, em muốn về nhà cùng anh, anh làm gì cứ làm, em sẽ không tham gia vào đâu.”

Hình Võ khẽ mỉm cười: “Em thay quần áo đi.”