Mọi người nhìn thấy Hình Võ thản nhiên cầm tờ giấy trước mặt mà khi nãy anh xé trong quyển vở ra, đây rõ ràng là bức vẽ Hổ Mập đứng lên ca hát vào năm phút trước, cùng bạn học xung quanh và đống lửa bập bùng. Vẻ say sưa của Hổ Mập cũng được phác hoạ rõ nét, thậm chí còn có cảm giác sáng tối giống như trong truyện tranh, khiến dáng vẻ của Hổ Mập trông vô cùng kiên cường. Mà bức vẽ này chỉ hoàn thành trong vỏn vẹn năm phút đồng hồ.
Tình Dã kinh ngạc nói: “Anh biết phác thảo à?”
Hình Võ nhếch khóe miệng: “Phác thảo cái gì? Đây không phải là vẽ tranh sao?”
Hổ Mập nở mày nở mặt, nghiêng người về phía Hình Võ, nói: “Anh Võ, có, có thể tặng em không?”
Hình Võ ném tờ giấy về phía Hổ Mập, Hổ Mập nhất thời kích động, ngắm nhìn nó như đang ngắm bảo bối, còn nói về nhà phải đóng khung vào.
Lại đến lượt học sinh bên trường Kim Long, nhưng có lẽ đối phương đã cạn kiệt tài năng, nên bắt đầu học những tài lẻ chẳng đâu vào đâu của học sinh trường An Trung. Một nữ sinh tay dài chân dài đứng dậy, sau đó vòng tay phải qua gáy rồi chạm vào mũi của mình.
Hổ Mập phun ra một câu: “Cái, cái khỉ gì thế này?”
Nói xong, anh ta cũng thử làm theo, nhưng chỉ chạm được đến tai và không nhích lên thêm được chút nào nữa.
Hình Võ quay đầu nhìn sang Tình Dã: “Em có muốn kiếm một bài tập biến thái nào đó rồi làm ngay tại chỗ không?”
Tình Dã cởi áo khoác của mình, nói với anh: “Vậy không được, cuộc thi ngày mai còn chưa bắt đầu, không thể để lộ thực lực.”
Hình Võ khẽ cười nhìn cô cởi áo ngoài, bên trong là chiếc áo len dệt kim màu đen cao cổ bó sát, quần ống búp đen cùng giày martin, dáng người xinh đẹp của cô hiện ra trong nháy mắt.
Mọi người trông thấy Tình Dã đi tới bên cạnh sân vận động, rồi chậm rãi vén tóc và dùng chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay buộc tóc lên. Ánh lửa nhảy trên làn da trắng nõn của cô, dáng người nóng bỏng cộng thêm gương mặt mềm mại ấy rất nhanh đã thu hút mọi ánh nhìn.
Nhóc Nhanh Nhẹn hỏi Hình Võ: “Tình Dã định làm gì thế?”
Hình Võ nhún vai, biểu thị mình không biết.
Đột nhiên Tình Dã giơ hai tay lên, thân hình mảnh mai, duyên dáng trước ánh lửa, sau đó, chân trái bỗng hướng về phía trước, hạ eo, trồng cây chuối, xoạc chân, cứ thế lộn người một cái. Khi chân phải chạm đất, thì đồng thời chân trái lại một lần nữa hướng về phía trước, trọng tâm tiếp tục di chuyển, phần eo mềm mại thon thả uyển chuyển, hai chân tách ra trên không trung, rồi tiếp đất, cứ thế liên tiếp thực hiện ba vòng nhào lộn. Dáng người xinh đẹp ấy đã khiến tất cả đám con trai xung quanh phải ồ lên không ngừng.
Cuối cùng, Tình Dã ổn định tiếp đất, cô quay người, làm tư thế ending pose tiêu chuẩn.
Các chàng trai bên trường An Trung hét hò đầy nhiệt huyết: “Tình Dã, Tình Dã, Tình Dã…”
Tình Dã dừng lại và đi về chỗ ngồi, sau lưng có rất nhiều học sinh trường Kim Long đã biết tên cô, nên cũng hò hét: “Tình Dã, nhìn bên này, bên này.”
Tình Dã quay đầu lại, cô trông thấy ai đó đang hướng điện thoại về phía mình, bèn nở nụ cười hoàn hảo, khiến một đám nam sinh của trường Kim Long lập tức hò hét điên cuồng.
Cô đi đến và ngồi xuống bên cạnh Hình Võ, anh khẽ cười, nói: “Em biết nhảy hả?”
Tình Dã thở hổn hển đáp: “Từng học múa Trung Quốc, nhưng học chẳng đâu vào đâu, chỉ biết vài động tác cơ bản để dọa người ta thôi.”
Hình Võ nhớ lại dáng vẻ mềm mại của cô, rồi đột nhiên cảm thấy không còn nghe được hơi thở của cô nữa, chết tiết! Anh nhướng mày, hất cằm lên: “Em tuỳ ý doạ người ta nhưng xem ra lực sát thương không nhỏ nhỉ?”
Tại sao nghe câu nói này của anh lại thấy chua chát thế này? Tình Dã nén cười, nhìn anh, sau đó nghiêng người khẽ đụng vào anh một cái, rồi thì thầm: “Em là của anh.”
Câu nói này đã khiến Hình Võ quay ngoắt sang nhìn cô chằm chằm, tuy anh không có chút hiểu hiện gì cả, nhưng Tình Dã thấy rõ một vòng lốc xoáy chưa từng có trong mắt anh, nó đem theo sức mạnh không thể ngăn cản cùng ma lực rực lửa, khiến trái tim Tình Dã lập tức bị vây hãm. Cơ thể cô khẽ run, cảm thấy mình điên thật rồi, hiện tại chỉ cần một ánh mắt của Hình Võ cũng có thể làm cả người cô xụi lơ là sao? Đây là mùa Xuân muốn tới rồi hả? Quả là đáng sợ.
Có lẽ do bầu không khí đã sôi động hẳn lên, vì vậy đến người bình thường luôn nhút nhát và sống nội tâm như Sử Mẫn cũng lộ mặt, cô ấy đã đọc một đoạn từ ghép, khiến người nghe muốn líu cả lưỡi. Quả thật là Tình Dã không hề biết rằng miệng lưỡi của cô ấy có thể trơn tru như vậy, nếu sửa được tính cách thẹn thùng, nhút nhát này thì nói không chừng sau này nhất định sẽ trở thành một hướng dẫn viên du lịch nổi tiếng.
Đến lượt Phương Lôi, cô ta lấy ra một đồng xu để làm phép thuật, vì tính công bằng, nên đã mời một học sinh trường Kim Long lên để phối hợp. Có rất nhiều người giơ tay ngỏ ý muốn tham gia, sau đó, cô ta đã không biết xấu hổ mà chọn Nguỵ Đông.
Cuối cùng, rốt cuộc Tình Dã hoàn toàn không hiểu Phương Lôi làm phép thuật gì, mà chỉ thấy cô ta không ngừng sờ soạng tay Ngụy Đông, khiến Ngụy Đông vô cùng xấu hổ và không ngừng nở nụ cười ngượng ngùng.
Sau một hồi battle, học sinh trường Kim Long bắt đầu ồn ào, Tình Dã không biết bọn họ đang làm gì, chỉ nghe thấy đột nhiên tiếng nhạc được bật to, lửa trại bùng lên, khiến cả bầu không khí trở nên vô cùng vui nhộn.
Phương Lôi quay đầu lại nói với nhóm Sử Mẫn và Tình Dã: “Bọn họ đang nói đến tiết mục nhảy lửa trại, các cậu mau tìm cho mình một bạn nam đi.”
Sử Mẫn hốt hoảng nói: “Tớ không biết nhảy đâu.”
“Đơn giản lắm, cậu chỉ cần di chuyển theo là được, nhưng đừng có nhảy đơn đó.”
Trong hoàn cảnh sĩ số nam nữ chênh lệch thế này, thì bị thừa ra quả đúng là mất mặt.
Phương Lôi nắm tay Nguỵ Đông, còn Sử Mẫn thì hoảng hốt nhìn ngó xung quanh, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Tình Dã quay đầu lại nhìn Hình Võ, hiển nhiên là Hình Võ cũng đã nghe thấy Phương Lôi nói, nên quay sang, nhếch mép: “Làm gì thế? Định dụ anh hả?”
Tình Dã cố nén ý cười: “Có cần phải dụ không? Anh cảm thấy em sẽ lẻ loi được chắc?”
Hình Võ mỉm cười, cụp mắt gật đầu: “Được, vậy chúng ta mạnh ai nấy chơi.”
Ánh mắt Tình Dã chợt lóe lên: “Không bằng vậy đi, chúng ta đánh cược một ván, ai ghép đôi được trước, thì người còn lại sẽ phải làm một việc vô điều kiện cho đối phương.”
Hình Võ nhướng mày nhìn cô: “Tự tin quá nhỉ?”
Tình Dã lập tức đứng dậy, đưa tay lên kéo chiếc dây buộc tóc, mái tóc dài xoăn nhẹ lập tức xõa xuống, trên nền ánh lửa, cô mỉm cười khiêu khích anh, cạnh môi là đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Hình Võ nheo mắt, nhếch khóe miệng: “Còn định dùng mỹ nhân kế nữa sao?”
Tình Dã vuốt vuốt mái tóc, nở nụ cười mê hoặc: “Có chơi có chịu.”
Hình Võ khẽ cười, nhìn ngọn lửa trại đang được thắp sáng, đã một nữ sinh trường An Trung bước vào giữa sân, đầu tiên là giới thiệu về nguồn gốc lịch sử và bối cảnh của khiêu vũ lửa trại, sau đó, là nói về hình thức khiêu vũ lửa trại ngay sau đây.
Mọi người có thể tự do tìm bạn nhảy phù hợp và bước vào bắt đầu điệu nhảy xung quanh lửa trại, một nam một nữ một cặp, trong khi hai cặp làm động tác trao đổi thì nữ sinh không được di chuyển, còn nam sinh sẽ hướng về bạn nữ ở bên phải mình để trao đổi bạn nhảy.
Trong những năm tháng cuồng nhiệt, thì hoạt động tập thể như này chắc chắn là khoảnh khắc mong đợi nhất của những chàng trai, những cô gái, đặc biệt là còn có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa quen biết nhau tại đây. Những học sinh sắp ra trường, sắp phải chia xa lại càng muốn tận dụng cơ hội này để mời người trong lòng mình cùng nhảy múa giữa bầu không khí sôi động và náo nhiệt này.
Khi âm nhạc của điệu nhảy trại lửa vang lên, thì người đầu tiên xông ra ngoài là Phương Lôi và Nhóc Nhanh Nhẹn, hai người họ đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu nữa rồi, còn lại những người khác đều ngồi yên bất động để quan sát.
Ông lớn bên cạnh Tình Dã thì đang chống hai tay, lười biếng ngửa người ra sau, nào ngờ đột nhiên có một cô gái đi thẳng về phía họ, rồi đứng trước mặt Hình Võ, đỏ mặt, căng thẳng nói: “Hình Võ, cái đó… Tôi có thể cùng cặp với cậu không?”
“…”
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí như ngưng tụ hai giây, Tình Dã quay đầu lại, không dám tin nhìn cảnh tượng này, mà Hổ Mập ở một bên thì như muốn phát nổ, cô gái đang đứng trước mặt Hình Võ lúc này chính là hoa khôi trường mà chiều nay bọn họ đã nhắc tới.
Hổ Mập gào lên một tiếng: “Mẹ kiếp, cậu, cậu là Đàm Miêu, hoa khôi của trường Kim Long phải không?” Ngay lập tức anh em của trường An Trung đều xúm lại nhìn.
Cô gái ngượng ngùng vuốt vuốt tóc xoã ra sau tay, gương mặt tròn trịa hơi cúi xuống, mỉm cười nhìn chằm chằm vào Hình Võ.
Hổ Mập thấy hoa khôi trường người ta đưa ra lời mời đã lâu mà Hình Võ lại chẳng ứ chẳng hừ, khiến anh ta vội vàng kéo Hình Võ, thúc giục: “Mẹ kiếp, anh, anh Võ, cơ hội của anh đến, đến rồi, mau nắm lấy đi chứ!”
Lông mày Tình Dã cau lại thành hình chữ xuyên (川), Hình Võ lười biết đứng dậy liếc nhìn cô một cái, khi đi qua người cô, anh dừng lại và nói một câu: “Không định dụ dỗ anh thật à? Em vẫn còn cơ hội đấy.”
“Hừ!” Tình Dã kiêu ngạo quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Sau đó, Hình Võ bị một nhóm nam sinh đẩy ra, anh xỏ hai tay vào túi, từ từ bước tới giữa sân khấu. Cô gái kia có dáng người tương đối nhỏ nhắn, đứng chỉ đến ngực anh, lúc này đang đứng gần, nghiêng đầu lên nhìn Hình Võ với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Tình Dã không vui, cô thổi tóc mái của mình một cái, nhưng đúng lúc này, một bàn tay lại vươn tới trước mặt, Tình Dã ngước lên nhìn, không biết cậu bạn Diệp Anh Kiện có mái tóc phong ba bão táp chẳng bay đã xuất hiện từ khi nào. Cậu ta để tay trái sau lưng, hơi cúi người, vươn tay phải về phía cô, mở lời vô cùng lịch thiệp: “Bạn Tình Dã, tôi có thể mời cậu làm bạn nhảy của tôi không?”
Tình Dã lập tức liếc mắt: “Tôi với cậu thân lắm sao? Cậu mời tôi làm gì? Đằng nào cũng mời lại không biết đi nhanh một chút à? Có vài bước đi bộ mà cũng khó khăn vậy hả?”
“???” Diệp Anh Kiện cứng đờ người, lộ vẻ không biết mình đã làm sai ở đâu.
Tình Dã giơ tay đập mạnh vào bàn tay cậu ta và đứng dậy, cô đi về phía sân khấu với toàn bộ sức mạnh của mình. Sau đó, không hiểu sao, cô lại đặt các ngón tay lên mu bàn tay Diệp Anh Kiện, mà dáng vẻ của cậu ta đang trông như người hầu đỡ lão Phật gia vào sân.
Ngay khi Tình Dã và Hình Võ rời đi, thì vị trí giữa Sử Mẫn và Hổ Mập lập tức trống không, hai người lúng túng nhìn nhau, Hổ Mập gãi đầu, lắp bắp lên tiếng: “Vậy, vậy hay là, chúng, chúng ta ghép cặp nhé?”
Sở Mẫn hơi ngượng ngùng gật đầu, Hổ Mập đứng dậy kéo cô ấy lên. Tuy rằng ngày nào tan học hai người cũng tiếp xúc với nhau và tương đối thân thiết trong lớp, nhưng trong bầu không lúc này, thật khó tránh khỏi có chút thiếu tự nhiên, dẫn đến sau khi bước vào sân khấu, đôi bên cùng cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn đối phương.
Tình Dã liếc sang bên phải, Hình Võ và cô cách nhau năm, sáu cặp, đứng giữa một nhóm con trai, tuy rằng vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt nhưng những đường nét góc cạnh sắc nét ấy vẫn khiến Tình Dã vừa nhìn là thấy.
Lúc này, hoa khôi trường đang ghé sát, cố ý lộ ra nụ cười, nói chuyện với anh, Hình Võ cúi xuống nhìn cô ta, vì khoảng cách quá xa nên Tình Dã không thấy rõ được biểu cảm của anh, chỉ có thể trông thấy bạn hoa khôi kia cười đến si mê.
Cô dời mắt, cạn lời người nhìn lên trời, nhưng đột nhiên Diệp Anh Kiện đứng đối diện lại vô cùng kích động: “Tình Dã, đang yên đang lành sao cậu lại trừng mắt với tôi thế? Chẳng lẽ cậu ghét tôi đến vậy sao?”
“???” Ý cậu là sao? Tình Dã hạ cằm xuống, nhìn cậu ta với dấu hỏi chấm to đùng.
Diệp Anh Kiện không khỏi nói: “Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cậu, tôi đã có cảm giác như anh hùng yêu mến anh hùng, cậu có cảm thấy vậy không? Chẳng lẽ cậu không nghĩ rằng hai ta là cùng một loại người à?”
“…” Tình Dã giật giật khóe miệng: “Tin tôi đi, chúng ta không phải cùng một loại người đâu.”
Diệp Anh Kiện gấp gáp hỏi: “Tại sao lại không?”
Tình Dã bình tĩnh nói với cậu ta: “Bài kiểm tra tháng lần trước tôi được 685 điểm còn cậu được 639 điểm, khoảng cách ở giữa là 46 điểm. Như vậy, tôi có thể đến Bắc Kinh, Thanh Hoa, Phục Đán, Giao thông, còn cậu thì chỉ có thể đến Chiết Giang, Khoa học Công nghệ, Nhân dân, Nam Kinh, đây chính là sự khác biệt.” [1]
Diệp Anh Kiện đã sống mười tám năm nay và chưa bị bất cứ người nào vượt qua, tự nhận bản thân mình là anh tài trên trời rơi xuống. Từ nhỏ tới lên, trên con đường học hành, cậu ta luôn gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói cho á khẩu không thể phản bác lại, nên nhất thời cảm thấy uất hận, tức đến đỏ mặt, sau đó… Bật khóc…[1] Tên các trường đại học.