Chói Mắt

Chương 64




Sau khi cuộc thi đấu bắt đầu, một lượt mỗi trường sẽ có hai học sinh, cạnh tranh thực sự gay gắt, người nào người nấy tham gia đều vô cũng nỗ lực. Tuy nhiên, nỗ lực là một chuyện, còn tư thế lại là chuyện khác, nhất là khi bò về phía trước. 

Tình Dã trông thấy thân hình mập mạp của Hổ Mập như cục thịt lớn nhích nhích trên mặt đất, cuối cùng đến áo cũng bị cuộn hết cả lên, lộ ra mảng da bụng vô cùng nóng bỏng, khiến mấy chị em xung quanh cười lăn cười bò, đến bao cát cũng chẳng đập nữa, mà chỉ tập trung hò hét với anh ta: “Hỡi ơi anh đẹp trai!”

Hổ Mập đỏ mặt, không còn trốn đi đâu được nữa, bèn vội vàng kéo kéo áo xuống và cứ như vậy tụt lại sau cùng. Phương Lôi cười đau cả bụng, nhưng dù sao cũng là lớp trưởng của lớp mình, cười là việc của cười, còn tổ chức mọi người đập học sinh của trường Kim Long thì vẫn phải tổ chức, để giúp Hổ Mập kéo dài thời gian.

Tình Dã nhấc bao cát lên định đập thì bất ngờ một bao cát từ đâu bay tới đập thẳng vào trán cô, tuy rằng bao cát mềm mềm, đập vào người không đau, nhưng cứ thế đập mạnh vào trán sẽ vẫn có lực. Tình Dã bất ngờ giật mình, nhưng cũng không mấy để ý, chỉ nhìn trái ngó phải một cái rồi lại tiếp tục nhắm vào học sinh bên trường Kim Long.

Mặc dù Hổ Mập bò chậm chạp, nhưng sau khi qua ải, thì đột nhiên lại khởi động nguồn năng lượng khổng lồ như Hulk bùng nổ, học sinh trường An Trung lập tức hăng máu hò hét: “Phạm Thống, cố lên, Phạm Thống, cố lên!”

Kết quả là, học sinh trường Kim Long vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức bật cười, đồng thời cũng hét to: “Thùng cơm, rò dầu, thùng cơm, rò dầu!” [1]

Cuối cùng thành tích trong nhóm của Hổ Mập có thể coi là không bị mất mặt, anh ta giành được vị trí thứ hai. Tiếp theo là đến nhóm nữ, Phương Lôi khởi động tay chân, tỏ vẻ quyết tâm giành chiến thắng, Tình Dã phải nhắc nhở cô ta một câu: “Ngụy Đông nhà cậu đang quan sát cậu kìa, cố lên nhé!”

Không nói không sao, vừa mới dứt lời thì cả người Phương Lôi lập tức hăng tiết gà, tiếng còi vừa vang lên, cô ta là người đầu tiên lao đi, thường ngày đến giờ học Thể dục chưa từng thấy cô ta hăng hái như vậy, sức mạnh này trông như thể đang có giải thưởng hai trăm vạn chờ cô ta không bằng, thật là đáng sợ!

Mà nhóm tiếp theo cũng đã sẵn sàng chuẩn bị xuất phát, Hình Võ mặc bộ đồ màu đen, đường cạo bên thái dương lộ ra khí chất không thể ngăn cản. Anh đưa mắt nhìn Tình Dã đang đứng ở rìa sân vận động, cô đã cởi áo khoác ngoài, lúc này chỉ mặc chiếc áo len bó sát màu đen, dáng người tuyệt đẹp, giơ cao hai tay lên theo đám đông hò reo để cổ vũ cho Phương Lôi, thật năng động và tràn đầy sức sống.

Dường như Tình Dã cũng chú ý đến ánh mắt của anh, khi quay đầu lại, cô nở một nụ cười rạng rỡ với anh. Nhưng đúng lúc này, một lần nữa Tình Dã cảm thấy bóng đen ập đến, cô còn chưa kịp tránh lại bị một bao cát đập vào mặt, lần này là đập vào cô từ phía bên trái. Cô lập tức che mắt, cảm thấy hơi đau, cũng thật kỳ lạ, sao lại trúng đòn hoài thế này?

Nhưng khi mở mắt ra, Tình Dã lại thấy biểu cảm của Hình Võ rõ ràng là có gì đó không đúng, một đôi mắt sắc bén, phát sáng như mắt sói liên tục bắn vào đám đông. Chỉ có điều, ánh mắt này đã làm Tình Dã hiểu rõ, chắc hẳn có người cố ý đập vào cô. Hai lần bị đánh vào mặt, chẳng nhẽ lại có gắn chức năng GPS định vị?

Cô lập tức tìm kiếm trong đám đông, nhưng do trận thi đấu đang diễn ra, tình hình quá hỗn loạn, trên sân có rất nhiều bao cát bay qua bay lại và hoàn toàn chẳng tìm ra đối tượng khả nghi. Tình Dã dụi dụi mắt, cô có cảm giác cát trên bao cát đã đập vào mắt, khiến mắt cô khó chịu đến đỏ ửng, Hình Võ khẽ nhíu mày đứng nhìn cô từ xa.

Tình Dã lắc đầu với anh, muốn nói rằng mình không sao, đúng lúc này, xung quanh bùng nổ tiếng hò reo, Phương Lôi đã giành được vị trí thứ nhất của vòng thi này, cô ta vui mừng đến mức nhảy cẫng cả lên.

Lúc này, Tình Dã mới nghĩ ra một vấn đề mấu chốt, tuy rằng Phương Lôi muốn thể hiện trước mặt Ngụy Đông, nhưng tóm lại là Phương Lôi đã thắng trường của cậu ta. Mà trên chiến trường thì chẳng có tình yêu, vậy nên chưa chắc Ngụy Đông đã vui mừng vì cô ta.

Hãy nhìn sang Hình Võ, may mắn thay, bọn họ ở cùng một chiến tuyến. Vì vậy, cô lập tức quên đi chuyện nhỏ nhặt vừa rồi và giơ ngón tay cái lên với Hình Võ, rõ ràng là Hình Võ không hề đang nhìn cô nhưng khóe miệng anh lại khẽ nở nụ cười.

Biểu cảm vô tình này đã thu hút sự chú ý của nữ sinh bên trường Kim Long, Tình Dã phát hiện ra rằng rất nhiều cô gái lôi điện thoại ra để chụp ảnh, chết tiệt!

Một tiếng còi vang lên, dáng người mạnh mẽ của Hình Võ nhanh chóng vụt qua vạch xuất phát, đầu tiên là bò qua chướng ngại vật, cơ thể phải hoàn toàn dính sát mặt đất, chỉ cần hơi nhấc người lên để chạm vào lưới phía trên thì buộc phải bắt đầu lại từ đầu. Cơ thể Hình Võ gần chạm đất, anh dùng lực của cánh tay và lực đẩy của bàn chân, rất nhanh đã vượt qua chướng ngại vật.

Trong quá trình tập quân sự, Tình Dã cũng đã học bò tầm thấp, đây là kỹ năng mở rộng quan trọng nhất trong đợt huấn luyện, nhưng rất ít người có thể thực hiện được nhanh và chuẩn được như vậy, đại đa số đều sẽ như Hổ Mập, vừa bò lại vừa lăn.

Đầu giờ chiều, trời nắng như đổ lửa, Hình Võ trong bộ đồ thể thao màu đen, đang vô cùng nhanh nhẹn, ngay cả đường eo cũng có thể thấy rõ sức mạnh, động tác gọn gàng, lưu loát, ánh mắt tựa mũi tên, giống như con Báo đen không thể ngăn cản, dũng mãnh mà đẹp trai.

Anh đã thành công mê hoặc được một nhóm nữ sinh bên quân địch, nhóm các cô gái bắt đầu điên cuồng hò hét: “Hình Võ, cố lên!”

Quả nhiên là mê trai thì có đầu thai cũng không hết, chẳng phân biệt được điểm mấu chốt nằm ở đâu, khiến nhóm học sinh nam bên trường Kim Long, người nào người nấy bắt đầu lớn tiếng chửi rủa anh.

Lúc này, Tình Dã mới biết Hình Võ thực sự nổi tiếng quá à nha, đến nữ sinh bên trường Kim Long cũng biết anh, cô đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của anh rồi.

Khi Hình Võ bò ra khỏi chướng ngại vật, thì ba người phía sau mới đi được một nửa, anh cứ thế nhảy lên bục cao, bắt đầu cửa ải thứ ai đó là vượt cầu.

Cây gỗ đơn cao chừng khoảng hai mét, bên dưới có lót đệm mềm, cái gay go ở đây chính là cầu gỗ có hình tròn, lại còn rung lắc, đại đa số mọi người đều bị kẹt lại ở cửa thứ hai này và phải đi lại từ đầu cây cầu. Đây chủ yếu là thi về khả năng thăng bằng, mà cái khó của nó là rất nhiều đối thủ đều chọn đứng ở cửa ải thứ hai này để đập bao cát, vì vậy cấp độ vốn đã khó, mà vượt qua nó lại càng khó hơn. Chỉ một bao cát nhỏ cũng khiến trạng thái vốn đã không thăng bằng của người chơi ngay lập tức rơi vào thất bại.

Vì vậy, khi Hình Võ trèo lên thang dây, thì tất cả bao cát của trường Kim Long đều đang nóng lòng muốn thử. Trong lúc mọi người đều giơ tay chuẩn bị sẵn sàng đập, tuy nhiên chỉ với hai, ba giây, thậm chí còn có người chỉ chớp mắt một cái, sau đó… Hình Võ đã đi qua rồi.

Đến cả Tình Dã cũng phải dùng sức mở to mắt, tưởng rằng mình mù luôn rồi, anh thực sự… Cứ thế đi qua, như thể dịch chuyển tức thời vậy!

Hầu như tất cả mọi người đều cần dừng lại trước dây thừng nửa phút hoặc một phút để tìm điểm thăng bằng và quan sát kiểu lắc lư của cây cầu gỗ, rồi mới dám đặt chân lên, chứ làm gì có ai lại bám lên dây thừng mà chẳng buồn dừng lại, rồi cứ thế chạy như bay qua, nhanh như một cơn gió giống Hình Võ.

Những học sinh còn đang cầm bao cát sẵn sàng đập đều đen mặt, đây là tình huống gì thế này? 

Ba đối thủ thủ phía sau Hình Võ vẫn còn đang mắc kẹt ở cửa bò qua chướng ngại vật, vậy mà anh đã đến cửa thứ ba là trèo tường núi rồi.

Huấn luyện viên buộc dây an toàn cho anh, sau đó anh nhảy lên tường, tốc độ đó, kỹ năng đó, thân thủ cùng khả năng phán đoán chính xác đó khiến cả hai trường đều sôi sục.

Thầy Đổng hào hứng chạy dưới bức tường leo núi, hét lên với Hình Võ: “Đừng vội, đừng vội, cần ổn định, chắc chắn sẽ thắng.”

Lão Chu đứng ở phía sau, híp mắt mỉm cười với Tôn Quảng Quyền bên trường Kim Long, nói: “Học sinh của tôi đó.”

Dường như đây là lần duy nhất trong ba năm cấp ba, ông ấy sẵn sàng thừa nhận rằng Hình Võ là học sinh của mình.

Vẻ mặt của Hình Võ vẫn dửng dưng như vậy, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì ở anh. Lúc này, Tình Dã đã không còn hét cố lên nữa, mà chỉ đứng ngoài căng thẳng chắp tay nhìn anh chằm chằm.

Sợi dây an toàn buộc quanh thắt lưng anh lộ ra vòng eo săn chắc, cánh tay anh siết chặt, mọi điểm đặt chân lên đều chính xác. Càng lên cao thì độ khó càng lớn, các điểm có thể đặt chân cũng được kéo giãn, những người thi đấu trước đều chọn di chuyển ngang sang điểm màu lam bên phải rồi leo lên.

Nhưng đột nhiên cơ thể Hình Võ lại vạch ra một vị trí giới hạn, anh vươn cẳng chân dài, đồng thời lợi dụng lực đỡ của hai tay, rồi nhảy lên chỗ đứng màu vàng gần đích nhất, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, trái tim cũng phải lắc lư theo, đến cả Huấn luyện viên Vương cũng không khỏi thốt lên: “Giỏi quá.”

Lúc này, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn theo Hình Võ và hoàn toàn không để ý đến ba đồng đội vừa qua được cửa bò qua chướng ngại vật.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, vóc dáng sắc sảo của anh bùng lên sức mạnh không thể ngăn cản, khiến mọi người kinh ngạc, cũng khiến trái tim Tình Dã như thiêu như đốt.

Hình Võ trèo qua bức tường và chuẩn bị xuống dưới, đúng lúc này, đột nhiên một bao cát lại bay về phía Tình Dã. Rất nhanh, Tình Dã đã cảm nhận được, cô đột ngột quay lại, bao cát đập thẳng vào mũi, khiến sống mũi cô cay xè, theo phản xạ, nước mắt lập tức trào ra.

Tất cả mọi người đều trợn mắt trông thấy Hình Võ đang xuống được hai phần ba thì đột nhiên lại nhảy thẳng xuống. Anh cởi dây an toàn ở eo, sau đó sải bước lớn đến rìa sân vận động, vươn tay túm lấy cổ áo một nam học sinh bên trường Kim Long, rồi nhấc bổng người cậu ta lên, quăng qua hàng rào vào thẳng sân vận động.

Sự việc diễn ra chớp nhoáng, cả nhóm chỉ nghe thấy Hình Võ hung ác quát to: “Không muốn giữ cái tay nữa hả?”

Mọi người hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, mà Hình Võ lại cứ thế đấm thẳng vào mặt tên kia.

Giáo viên cùng học sinh hai trường đều như phát nổ, Huấn luyện viên Vương chạy tới, gầm lên: “Có chuyện gì thế?”

Hình Võ đứng dậy, khí thế át người, giáo viên của trường Kim Long và An Trung cũng lập tức chạy đến, tên học sinh để đầu đinh vừa bị đánh vội vàng hét: “Mọi người đều thấy cả rồi chứ, người này không dưng lại đánh người.”

Ngay khi tất cả đều đang hướng ánh mắt đầy ngạc nhiên về phía Hình Võ, thì Tình Dã cũng ôm mặt xông đến, cô chắn trước mặt Hình Võ, đồng thời chỉ vào nam sinh bị đánh, nói với giáo viên và Huấn luyện viên: “Cậu ta cầm bao cát đập vào tay em, còn cả mắt và mũi nữa, đập ba lần!”

Sống mũi của Tình Dã vừa cay vừa đỏ, cùng đôi mắt đỏ hoe, nên vốn dĩ mọi người đều đang nhìn Hình Võ, lúc này lại hướng cả về phía nam sinh đầu đinh.

“Em không đập!” Nam sinh đầu đinh quay lại nhìn cô gái đứng sau mình, Tình Dã liếc mắt qua thấy đó là nữ sinh tóc ngắn trưa nay nói áo khoác của cô chỉ hai, ba trăm tệ.

Tình Dã nghĩ, mình đâu có thù oán gì với cô ta, thậm chí còn chẳng quen biết. Nên dứt khoát dời mắt, sau đó nén hai hàng nước mắt quay về phía Huấn luyện viên Vương. Vốn dĩ cô đã định lau đi rồi, nhưng xem ra tình huống lúc này đang bất lợi với bọn họ, nên chỉ đành để nó rơi xuống.

Da Tình Dã rất trắng và mềm mại, cộng thêm chóp mũi đỏ ửng trông lại càng đáng thương, nên vừa mới khóc một chút thì nam Huấn luyện viên đã mềm lòng, bèn hỏi nam sinh đầu đinh sao đang yên đang lành lại đi đập một cô gái không tham gia thi đấu làm gì? Nam sinh đầu đinh tỏ vẻ ủ rũ, không chịu lên tiếng.

Không biết ai đó ở đằng sau hét lên một câu: “Có phải cậu thích người ta không?”

Nam sinh đầu đinh cứ thế bốc hỏa, đúng lúc, cô gái cắt tóc ngắn đi ra nói: “Mấy người nói Uông Dương đập người ta, vậy có ai nhìn thấy không? Vừa rồi cậu ta luôn đứng cạnh tôi, nhưng tôi đâu có nhìn thấy.”

“Vậy thì là cô đập.” Hình Võ cứ thế ngắt lời cô ta.

Đối diện với đôi lông mày lạnh lùng của Hình Võ, cô gái tóc ngắn đột nhiên không dám lên tiếng nữa.

Nhóm Hổ Mập cũng đi tới, giáo viên đôi bên đều không muốn làm to chuyện, dù sao thì trại Đông cũng đang vui vẻ, một năm chỉ có một lần, lại là hình thức thi đấu nên khó tránh khỏi xích mích, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì nên giải quyết nhanh chóng.

Vì vậy, Tôn Quảng Quyền đã chen vào: “Không tranh cãi nữa, bất luận là ai đập bạn nữ này, thì bây giờ chẳng thể làm rõ nên sẽ không bàn luận về vấn đề này nữa. Sau đây, không được lặp lại tình huống như vậy, nếu không nhà trường chắc chắn sẽ phạt thật nghiêm.”

“Về phần bạn nam này, có thể hiểu được hành động bảo vệ phái yếu, bênh vực bạn nữ trường mình của em, nhưng cách thức lại không đúng. Dù sao thì cũng do em ra tay trước, như vậy đi, em xin lỗi Uông Dương bên trường chúng tôi một tiếng, như vậy là có thể kết thúc chuyện này rồi.”

Nhóm học sinh của trường An Trung ở bên cạnh lập tức gào lên: “Dựa vào cái gì chứ? Bảo cậu ta xin lỗi Tình Dã trước đi.”

“Đúng, phải xin lỗi Tình Dã trước.”

Giọng nói lần lượt vang lên, cộng thêm trò chơi buổi trưa bị thua một cách vô cớ, nên lúc này cơn bực trong lòng học sinh trường An Trung đều đang bùng phát ra ngoài.

Thầy Đổng thấy học sinh của mình hực hực cơn giận, cũng sợ mâu thuẫn giữa hai trường không thể dập tắt, nên vội vàng hô to: “Không được nói nữa, đều là học sinh lớp mười hai cả rồi, thầy nhắc nhở các em thêm một lần nữa, rất nhiều bạn đã thành niên, thì cần phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”

Dứt lời bền đi đến bên cạnh Hình Võ, thấp giọng nói với anh: “Em xin lỗi một câu đi, để đôi bên cùng có đường lui.”

Hình Võ giật giật khóe miệng: “Muốn em xin lỗi, có thể, nhưng cậu ta phải quỳ xuống mà nghe.”

Anh vừa nói xong, thì Hổ Mập đứng phía sau nam sinh đầu đinh cứ thế đá vào kheo chân cậu ta, khiến hai chân cậu ta lập tức quỳ trên mặt đất. Hình Võ đứng đằng trước, chậm rãi cúi người xuống, rồi nhấc tay vỗ lên đầu cậu ta, trịch thượng cất tiếng: “Xin lỗi nhé.”

Nói xong, liền lập tức đứng dậy, xỏ hai tay vào túi quần, cứ thế đi ra khỏi sân vận động. Nam sinh đầu đinh cũng lồm cồm bò dậy, quay đầu trừng mắt với nữ sinh tóc ngắn.

Các giáo viên khác cũng vội vã tổ chức để tiếp tục cuộc thi.

Tình Dã nhìn theo bóng lưng Hình Võ, sau đó nói vài câu với Sử Mẫn rồi đuổi theo anh.[1] Cố lên (加油-Jiāyóu) cũng có nghĩa là thêm dầu, nên học sinh trường Kim Long mới hô là rò dầu.