Chói Mắt

Chương 61




Một chiếc xe buýt đang đỗ ở cổng trường An Trung, thầy Đổng dẫn đoàn, đi theo là hai giáo viên dạy Toán của khối mười hai, một người là lão Chu, người còn lại là nữ giáo viên họ Hồ.

Lúc này, thầy Đổng đang kiểm tra danh sách nhân sự, mấy người họ vừa đi tới, thì thầy Đổng đã đánh dấu tên của cả bốn rồi nói: “Muốn đi vệ sinh thì mau đi đi, nếu không thì lên xe ngồi.”

Bồn người đều không có ý định đi vệ sinh, nên đã lần lượt lên xe buýt, vừa lên trên mới phát hiện các bạn đến khá sớm, học sinh ở lớp nào cũng đều đã có mặt, lúc này đang ồn ào náo nhiệt. Nhưng về cơ bản chỉ toàn học sinh khối mười hai cùng một vài bạn khối mười một có thành tích dẫn đầu.

Vốn dĩ, khi Tình Dã và Sử Mẫn lên xe, thì mọi người đều vẫy tay về phía hai người, bảo họ nhanh lên một chút, sau đó lại nhìn thấy Hình Võ và Hổ Mập theo sau, nên nhất thời đều im như thóc.

Cả hai cùng cao trên mét tám, vừa lên thì đầu đã chạm đến nóc xe, khiến toàn bộ chiếc xe lập tức có cảm giác âm thầm bị áp chế. Hổ Mập còn không sao, vì ít ra anh ta cũng là lớp trưởng của lớp A2, chẳng ai ngờ tới rằng năm nay Hình Võ lại chạy đến tham gia trại Đông, quả thực là được mở mang tầm mắt mà. Hơn nữa, anh vừa mới xuất hiện, là bầu không khí trong xe buýt lập tức trở nên không ổn cho lắm, những người còn đang ồn ào đều đờ mặt liếc nhìn nhau, mà các bạn nữ ở lớp khác thì lại càng rúm ró bất an hơn.

Tình Dã rất nhạy cảm, cô nhận ra bầu không khí không ổn lúc này, bèn quay lại nói với Hình Võ: “Anh cười một cái đi.”

Anh cúi đầu, gương mặt không chút biểu cảm: “Tại sao anh lại phải cười?”

“Anh không biết trông mình rất đáng sợ không không cười à?”

Hình Võ vẫn không biểu hiện bất cứ sắc thái nào trên khuôn mặt, Tình Dã bèn vươn tay tới cào cào vào eo anh. Hình Võ lười biếng khẽ nhếch khóe miệng, đồng thời những người khác cũng lịch sự mỉm cười lại với anh, coi như là chào hỏi.

Hổ Mập tìm hai hàng ghế liền nhau, rồi nói với Hình Võ: “Anh Võ, ngồi đây, Sử mẫn, hai, hai cậu ngồi phía sau.”

Cả ba cùng ngồi xuống, Hình Võ đứng ở lối đi nhỏ, đặt ba lô của Tình Dã lên trên, sau đó là đến chiếc ba lô màu đen của mình. Đúng lúc này, lão Chu bê một thùng nước suối đặt lên xe, rồi nói to: “Mấy em, ai muốn uống nước có thể lên trên này lấy, đúng tám giờ mười xuất phát.”

Sử Mẫn nhìn Tình Dã, nói: “Tớ đi lấy mấy chai nước.”

Sau đó, cô ấy vòng qua người Hình Võ đi lên trên, lúc này, Hình Võ đã cất xong ba lô bèn ngồi luôn xuống bên cạnh Tình Dã, Tình Dã ngạc nhiên quay sang: “Đây là chỗ của Sử Mẫn, anh ngồi phía trước đi.”

Chỗ ngồi trên xe buýt tương đối chật, anh hơi cong chân, điều chỉnh lại lưng ghế, rồi nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”

“…” Tư thế này có nghĩa là anh sẽ ngồi đây và hoàn toàn không chịu đi.

Sử Mẫn vừa hay mang bốn chai nước về, trông thấy Hình Võ đang ngồi ở chỗ của mình thì ngẩn người, Hình Võ lại cứ thế vươn cánh tay dài lấy hai chai nước trên tay cô ấy, nói: “Cảm ơn nhé.”

Cũng không biết là anh cảm hơn vì cô ấy đổi chỗ ngồi cho mình hay là vì lấy nước giúp anh, Sử Mẫn chỉ đành quay người ngồi bên cạnh Hổ Mập.

Mặc dù Tình Dã chưa tới trường Kim Long, nhưng luôn cho rằng trường Kim Long cách đây không mấy xa, nào ngờ nó lại nằm tại một khu ở đầu kia của Huyện, cũng khá xa, chẳng trách nhà trường đã thuê chiếc xe buýt to này để di chuyển đến đó.

Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi đình Trát Trát, ngoài cửa sổ, hai bên đường đều là những hàng cây nhỏ, thấp thấp, ánh nắng xuyên qua của kính, chiếu vào bên trong, có chút ấm áp. Tình Dã nhìn ra bên ngoài, khi quay đầu lại thì thấy Hình Võ đang nhìn mình, hai người mỉm cười với nhau, đây thực sự là một loại cảm giác ngọt ngào lén lút.

Quả thật là lão Chu không có giây phút nào nghỉ ngơi, lúc này đang ở đầu xe buýt tổ chức cho mọi người hát bài “Bảo vệ Hoàng Hà”. Theo lời của ông ấy thì những người có mặt ở đây đều là đại diện cho trường An Trung để đi thi đấu, nên muốn để mọi người phấn chấn tinh thần và phản ánh diện mạo tinh thần của trường An Trung chúng ta, vân vân và mây mây. Vì vậy, sẽ mở màn bằng một điệp khúc quen thuộc mà hùng hồn.

Vốn dĩ cả nhóm đều không muốn hát, nhưng có lẽ là do lão Chu dẫn đầu hát bằng chất giọng oang oang của ông ấy, khiến mọi người chẳng ai chịu nổi, nên chỉ đành dùng giọng của mình để át đi tiếng hát của lão Chu. Trong số đó, người hát vui vẻ nhất chính là Hổ Mập ngồi phía trước Tình Dã, khí thế đủ đầy ấy, khí thế như nuốt trọn sông núi ấy, khiến bản thân anh ta như thể đang là người dẫn giọng.

Tình Dã và Hình Võ đều không mở miệng, mà chỉ mỉm cười nhìn lớp thịt đang rung rung trên khuôn mặt Hổ Mập. Một lúc sau, Tình Dã cảm nhận được bàn tay đặt cạnh người của mình bị nắm lấy, cô quay sang nhìn Hình Võ chằm chằm, đột nhiên trở nên căng thẳng bèn giật ra một cái. Tuy nhiên, Hình Võ lại nắm rất chặt, không cho cô lấy một cơ hội trốn thoát, trong mắt tràn ngập ánh sáng mê người.

Tình Dã cố nhịn cười, không vùng vẫy nữa, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong môi trường xung quanh có rất nhiều người như vậy, mà bọn họ lại lặng lẽ nắm tay nhau quả thực là có chút phấn khích rất khó giải thích.

Bốn mươi phút sau, xe buýt dừng lại tại trường Kim Long, ngoài cổng đã treo biểu ngữ “Trại Động lần thứ tám” từ sớm. Mọi người đều nóng lòng, háo hức đứng dậy, Hình Võ lấy ba lô của mình và Tình Dã, đeo lên vai, còn Tình Dã thì thoải mái, nhẹ nhàng xuống xe cùng Sử Mẫn.

Nào ngờ, vừa mới xuống, thì bọn họ đã phải đối mặt với thử thách rất lớn. Tất cả mọi người còn chưa kịp cất đồ đã phải đi cùng giáo viên bên trường Kim Long đến thẳng sân vận động, liếc mắt một cái là có thể trông thấy dáng vẻ sẵn sàng nghênh đón quân địch của trường Kim Long, người nào người nấy đều đang mặc áo chắn gió màu đỏ, đứng vô cùng ngay ngắn và trật tự.

Mà bọn họ thì lại vô tư, thoải mái, vì đang trong kỳ nghỉ nên nhà trường không có quy định mặc đồng phục, cộng thêm đang là chính Đông, nên người nào cũng mặc áo khoác bông dày cộp. Chỉ riêng về mặt khí thế thôi đã thua đau thua đớn rồi, cho dù cả đường đi bọn họ đều hát vang ca khúc “Bảo vệ Hoàng Hà”.

Về số lượng người mà nói, thì hàng năm, trong mỗi một lớp, mỗi một khối, bọn họ chỉ tập hợp thưa thớt được khoảng năm mươi người đến đây, mà trường Kim Long lại yêu cầu toàn bộ thành viên trong lớp quốc tế của khối mười hai đều phải tham gia đầy đủ. Vì vậy số lượng người cũng gấp đôi so với trường An Trung, đột nhiên Tình Dã có cảm giác như được “về phủ”, cô quay trái ngó phải, nhìn các chiến hữu của mình, trông bọn họ như thể đến đây để làm trò cười vậy.

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, thì một tiếng còi đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong sân vận động, sau đó nhìn thấy một Huấn luyện viên mặc đồng phục rằn ri cầm loa thông báo: “Xin chào, tôi tên là Vương Bân, là Huấn luyện viên của buổi tập huấn lần này. Chào mừng tất cả học sinh của trường Kim Long và trường An Trung đến tham gia hoạt động trại Đông lần thứ tám của Huyện.”

“Tôi và thầy Đặng sẽ phụ trách ba chương trình chính trong ngày đầu tiên của trại Đông. Ba chương trình này sẽ lấy cuộc thi đấu giữa hai trường để làm phương thức tiến hành, bên nào xuất sắc sẽ giành được chiếc cúp trại Đông lần thứ tám của Huyện An Tử.”

“Trại Đông lần này, chúng ta vẫn sử dụng phương pháp cắm trại, hãy chú ý đến hai vạch phân cách dưới mặt đất ở phía xa kia, vùng màu đỏ là khu vực cắm trại của trường Kim Long, còn vạch màu lam là của trường An Trung. Trong tối nay các em cần hoàn thành xong xuôi phần lều trại của mình tại khu vực tương ứng. Mỗi một chiếc lều sẽ chứa được tám người, vì vậy chúng ta sẽ chia nhóm, mỗi nhóm tám người, tiếp theo đây tôi và thầy Đặng sẽ trình diễn cách dựng lều quân sự, các em hãy chú ý quan sát.”

“Đồng thời, các giáo viên của mỗi trường sẽ tự chỉ định danh sách nhóm tám người, sau khi trình diễn xong, thì cuộc thi chính thức bắt đầu. Đây là cuộc thi tính thời gian, ba nhóm đầu tiên hoàn thành sẽ giành được giải nhất, nhì, ba trong cuộc thi này, trường nào có hai nhóm lọt được vào top 3 thì trường đó sẽ giành được giải nhất trong phần thi đoàn đội. Sau đây, mời tất cả mọi người cùng quan sát cách dựng lều quân sự…”

Lúc này, ruột gan Tình Dã đều cảm thấy vô cùng hối hận, là ai đã nói với cô rằng trại Đông là đến thi thố Toán học? Cô luôn cho rằng, chỉ cần đến thi một ván là over, sao vừa mới xuống xe, còn chưa kịp buông ba lô, đã bắt bọn họ đi dựng trại thế này?

Kiểu dựng trại này, cô chỉ tiếp xúc duy nhất với nó khi đến công viên nướng thịt với bạn học hồi còn ở Bắc Kinh, mà những chiếc lều bọn họ mang đi đều là loại tự động, đặt xuống đất một cái là tự mở ra, trước giờ chưa từng gặp những loại lều trại phức tạp như vậy. Sớm biết còn phải dựng trại thì sáng nay cô đã cứ thế giả chết, ngủ nướng luôn cho rồi.

Vì vậy, cô bèn nhích từng tí, từng tí một âm thầm di chuyển đến bên cạnh Hình Võ, rồi kéo kéo ống tay áo anh, Hình Võ cúi đầu, đáp một tiếng “hả”.

Tình Dã nhỏ giọng hỏi anh: “Anh có biết làm cái này không?”

Hình Võ thản nhiên nhìn cô, ánh mắt như thể đang muốn hỏi “Theo em thì sao?”

Tình Dã đau khổ nói: “Mặc kệ, em muốn cùng nhóm với anh.”

Hình Võ mỉm cười: “Anh không muốn chung nhóm với em.”

Tình Dã trừng mắt nhìn anh, tức hừng hực nói: “Tốt nhất là anh nên cùng nhóm với em, không phải đằng sau vẫn còn tận hai chương trình nữa sao? Nói không chừng sẽ có đất cho em phát huy đó.”

Hình Võ khẽ cong đuôi mắt: “Em quang minh chính đại làm biếng mà chẳng thấy chột dạ chút nào nhỉ?”

Tình Dã làm mặt xấu với anh, rồi lén lút đi tới phía sau lão Chu để bàn bạc việc chia nhóm, cô nghĩ rồi, tóm lại là cho dù cô có quan sát thế quan sát nữa, dù có nhìn thành thạo, thì cũng chẳng dựng nổi. Chi bằng nên tranh thủ thời gian tìm nhóm có tỉ lệ thắng cao một chút, đồng thời nhân tiện nghiên cứu danh sách nhóm cùng lão Chu.

Theo thể lệ cuộc thi mà Huấn luyện viên vừa công bố, thì phải có hai đội lọt vào top 3 mới có thể giành được chiến thắng phần thi đoàn đội. Nhưng đáng buồn thay, học sinh trường An Trung bọn họ đến tham gia cuộc thi lần này, đại đa số là nữ giới, nam sinh không đến hai mươi người, nên phải phân bổ thế nào thì quả thực là đau đầu.

Mỗi một nhóm phải đảm bảo có hai nam sinh, số nam sinh còn lại không thể chia thành hai nhóm. Với xác xuất top ba phải lọt được vào hai nhóm, Tình Dã đã kiến nghị rằng, dù sao thì cũng không đủ người, nên dứt khoát tập trung hỏa lực, nói thẳng ra là bọn họ sẽ xếp sáu nam sinh vào một nhóm, để tăng thêm tỉ lên chiến thắng.

Vốn dĩ, thầy Đổng cho rằng thể lực của Hình Võ tốt, nên cũng xếp anh vào nhóm sáu học sinh nam, nhưng Tình Dã lại lên tiếng phản đối: “Không thể xếp như vậy, quá lãng phí rồi ạ, nếu sắp xếp như vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ thua, hãy để Hình Võ ở riêng một đội, như vậy mới có thể bảo đảm được hai đội kia.”

Giọng điệu kiên quyết của cô khiến mấy giáo viên cùng ngạc nhiên, nhìn cô chằm chằm, Tình Dã thấy vậy bèn cười khì khì: “Em chỉ đang… Kiến nghị, kiến nghị thôi mà.” 

Mấy giáo viên cùng thương lượng, cuối cùng quyết định lôi riêng Hình Võ ra, đương nhiên, là Tình Dã cũng đục nước béo cò, ghi tên vào nhóm với Hình Võ. Vì vậy, khi thầy Đổng công bố danh sách nhóm, thì cô đã đứng bên cạnh Hình Võ, híp mắt cười, giọng điệu nghiêm túc nói với anh: “Nhờ cả vào anh đó, đại ca.”

Ngay khi cô vừa dứt lời, thì những người còn lại chung nhóm với Hình Võ liền lập tức vây quanh hò hét: “Đại ca, tụi em có thể nằm được không?”

Hình Võ bất lực nhìn năm nữ hai nam trước mặt, anh thực sự muốn nói với bọn họ rằng, phương châm sống của cả đời anh chính là “nếu đã nằm được thì khỏi cần ai mang vác”, nhưng hiển nhiên là hôm nay nếu bảy người này nằm xuống, thì anh sẽ phải “vác” cả cụm luôn rồi.

Sau khi tiếng còi vang lên, mọi người bắt đầu lao như bay về mọi phía để lấy đồ đạc, vừa rồi nhìn Huấn luyện viên làm, ai nấy cũng cảm thấy tự tin, nhưng đến khi đối mặt với một đống lộn xộn kia thì tất cả đều phải luống cuống.

Chỉ có Hình Võ là vẫn đứng nguyên tại chỗ, đút hai tay vào túi quần, không hề nhúc nhích, Tình Dã quay đầu lại, vội vàng gọi anh: “Anh không định nhảy vào à?”

Hình Võ nhướng mày: “Nhảy? Trong cuộc thi này của anh không có từ “nhảy”.”

Vừa dứt lời, anh cứ thế chỉ hai bạn nữ, bảo bọn họ phụ trách phân loại tất cả các cọc đỡ, rồi gọi một bạn nữ khác chịu trách nhiệm phần buộc dây, sau đó bảo hai bạn nam trải lều ra và một người nữa chuyên nghe theo hướng dẫn của anh.

Tình Dã chỉ vào mũi mình: “Còn em thì sao?”

Hình Võ liếc cô một cái, khẽ cong môi: “Đi theo anh.” 

Vì vậy, khi mà tất cả mọi người đều đang như những con ruồi mất đầu, lao đi chẳng mục đích, thì nhóm họ đã phân công xong xuôi công việc của từng người và bắt đầu di chuyển một cách có trật tự. 

Có lẽ vì trên người Hình Võ luôn mang sát khí, nên trong lúc các nhóm khác lúc thì xảy ra mâu thuẫn, lúc thì bàn tán thảo luận vì việc món đồ này dùng để làm gì, còn nhóm bọn họ lại hoàn toàn không xảy ra chút vấn đề nào cả. Nguyên nhân là do chẳng ai dám phản bác lại Hình Võ, anh hạ lệnh một cái là tất cả mọi người cùng điên cuồng làm, vì sợ làm không tốt sẽ bị Hình Võ nhấc chân đạp bay ra ngoài.

Tình Dã thực sự làm biếng đi theo anh, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ đứng là cảnh. Có lẽ vì Hình Võ lo lắng đến cảm giác tồn tại của cô, nên sẽ bảo cô đưa đồ, hoặc làm mấy việc lặt vặt khác.

Tình Dã cảm thấy Hình Võ thực sự là một thiên tài làm việc, tất cả những việc mà cô cảm thấy vô cùng phức tạp, thì anh lại chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết nó được dùng vào chỗ nào, làm ra sao.

Trong khi các nhóm khác hết dựng lại dỡ, hết dỡ lại dựng, thì nhóm anh lại chẳng làm sai bước nào, một chiếc lều cứ thế được hình thành, điều này khiến học sinh của trường Kim Long vội đến nhảy dựng tại chỗ. Ngay cả Huấn luyện viên Vương cũng phải cầm loa chạy tới, thấy Hình Võ đang ngồi xổm trên mặt đất để đóng cọc, bèn hỏi: “Em học sinh này, trước đây đã từng dựng trại rồi à?”

Hình Võ hoàn toàn không để ý đến ông ta, với tư cách là trợ thủ của lão đại, Tình Dã đã kịp thời ngẩng đầu lên đáp lại: “Từng dựng hay chưa không quan trọng, vấn đề là con người anh ấy chẳng có mấy khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là không thầy mà nên.”

“…” Huấn luyện viên Vương sững sờ nhìn chằm chằm vào hai học sinh trước mặt.

Hình Võ khẽ nở nụ cười, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: “Qua đây giúp đi.”

“Đến liền.”