Chói Mắt

Chương 56




Tình Dã yếu ớt ngồi tại chỗ quay quay bút, cảm thấy chỉ sặc một ngụm nước mà cả người lại như kiệt quệ sức lực, chẳng còn hơi sức nghe lão Dương đang hùng hồn làm công tác động viên về việc trại Đông nữa.

Tóm lại, theo như Tình Dã nghe ra, thì trại Đông năm nay có chút giống tập quân sự, nhưng thời gian không dài như vậy, chỉ có hai ngày, hơn nữa lại theo hình thức tự nguyện đăng ký. Bởi vì liên quan đến vấn đề mỗi người phải đóng phí là tám mươi tệ, nên không tiện yêu cầu bắt buộc, nhưng ý của lão Dương là dựa theo thông lệ, thì ý nghĩa của việc tham gia trại Đông chủ yếu chính là vì David Cup. Vậy nên, mong rằng top mười học sinh đứng đầu lớp đều có thể tích cực đăng ký tham gia, để mang vẻ vang về cho trường học, cũng là để cố gắng giành thêm vinh quang cho sự nghiệp cấp ba của bản thân mình.

Dù sao thì bà ấy cũng là giáo viên Ngữ văn, nên lời nói huy động rất mạnh mẽ, giống như vận động người dân ra tiền tuyến chiến đấu, chỉ có điều lúc này học sinh ở bên dưới đều đang vô cùng uể oải, bao gồm cả Tình Dã. 

Đến giờ ra chơi, Tình Dã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là bạn học người nước ngoài lần trước mua khoai lang sấy của cô, tên tiếng Trung là Hoàng Phi Hồng. Ba mẹ cậu ta là người Thổ Nhĩ Kỳ chính hiệu, nhưng do ba cậu ta thần tượng Lý Tiểu Long, còn chuyển nhà đến Trung Quốc làm việc. Vì mê Lý Tiểu Long mà đặt tên cho con là Hoàng Phi Hồng sao? Tình Dã quả thực không hiểu nổi.

Cô và Hoàng Phi Hồng không học cùng lớp nhau, mà quen biết trong hoạt động lễ kỷ niệm của trường, anh chàng này rất vui tính, còn biết nói tiếng Đông Bắc, khi đó hai người đã thêm Wechat của nhau. Hai ngày trước, sau khi Tình Dã đến xưởng thực phẩm, cô đã nói với cậu ta rằng, chỗ mình còn những loại mặt hàng khác nữa, nhưng không bán lẻ, mà bán theo thùng, nếu cậu ta có thể phân phối ở Bắc Kinh giúp cô thì cô có thể tặng cậu ta một ít.

Tình Dã cũng chỉ thuận miệng đề cập tới mà thôi, nào ngờ Hoàng Phi Hồng đã thực sự chốt đơn với cô, còn khoe khoang trong điện thoại, nói mình đã miệt mài, mệt mỏi thế nào mới kiếm được đơn hàng. Câu này Tình Dã cũng chỉ nghe vậy mà thôi, rất nhiều gia đình của các bạn học cũ của cô đều làm ăn buôn bán, đường đi rộng mở, nếu thực sự muốn nhập một lô hàng về bán thì cũng chỉ cần đánh tiếng một cái là xong, quan trọng là có mạng lưới quan hệ.

Tình Dã bèn liên lạc với ông Giám đốc tóc bết họ Tạ, để thương lượng với ông ta về cách gửi hàng.

Bao gồm cả Lưu Niên, kể từ khi anh ta chia sẻ bài đăng trên trang cá nhân của Tình Dã, là mấy thiếu nữ, thiếu phụ thỉnh thoảng cũng có đặt hàng lẻ tẻ, do kiếm chẳng được là bao và vì đơn đặt hàng quá loạn, nên Tình Dã khá bận rộn với việc quản lý hệ thống, quy về một mối. Sau đó, nói với ông chủ Tạ về vấn đề lợi nhuận, nên đại khái là không muốn đăng ký tham gia trại Đông gì gì đó. Dù sao thì lần trước nghe Nhóc Nhanh Nhẹn nói cũng chẳng có gì hấp dẫn, nên chẳng nhất thiết phải lãng phí thời gian.

Kết quả là hành động dẫn đầu không đăng ký này của cô đã được lãnh đạo nhà trường để ý, mới ngày hôm sau cô đã bị mời lên văn phòng của lão Dương. Lão Dương nghiêm túc, tận tình khuyên bảo, nói Tình Dã là mũi nhọn của trường, nên phải làm tấm gương tốt đi đầu, nếu gặp khó khăn trong vấn đề đóng phí thì bà ấy có thể cân nhắc tới việc nộp đơn xin miễn cho cô.

Tình Dã cảm thấy kỳ quái vì dáng vẻ khẩn trương của lão Dương, trông cô giống người không có nổi tám mươi tệ lắm sao? Cô còn đang bận mối làm ăn tám nghìn tệ kia kìa. Đúng là chả biết gì hết!

Sau đó, Tình Dã đã bị ép phải đăng ký tham gia, cơ bản là do tình trạng chẳng tình nguyện của mình, nên trên đường về lớp, trong đầu cô vẫn toàn là bảng báo cáo lợi nhuận. Cô còn dự định đàm phán về công thức lợi nhuận bậc thang với lão già xấu xa kia, đồng thời bàn bạc đến vấn đề giá thành với ông ta.

Khi về đến lớp, Tình Dã liếc mắt một cái, thấy chỗ ngồi của Hình Võ trống không, cô không biết anh đã đi đâu, mà trái tim cô lúc này cũng trống rỗng hệt như vậy. Tối qua, Hình Võ không về nhà, thực ra việc anh không về nhà rất bình thường, khi cô mới đến đình Trát Trát, hầu như chẳng có tối nào là anh ở nhà cả một đêm.

Nhưng từ khi hai người hẹn hò với nhau, thì Hình Võ chưa từng qua đêm bên ngoài, cho dù muộn đến mấy thì anh cũng sẽ về với cô. Thực ra, đại đa số thời gian Tình Dã đều học bài, nên cả hai cũng chẳng quấn quýt với nhau, thậm chí có lúc, Hình Võ vì không muốn làm phiền cô nên đã ở suốt dưới lầu. Nhưng chỉ cần Tình Dã biết rằng anh đang ở nhà, thì tâm trạng sẽ vô cùng yên tâm, cho dù ngoài kia là bão táp thì cô cũng chẳng sợ.

Tuy nhiên, một đêm bình yên như đêm qua, mà cô lại bất an suốt cả tối chỉ vì Hình Võ không về, nửa đêm còn tỉnh dậy nhìn sang chiếc giường trống trơn bên cạnh.

Thật ra, sáng sớm hôm nay, Tình Dã đã rất bực bội sau khi tỉnh dậy, cô có cảm giác vừa ấm ức lại vừa muốn nổi điên, còn định rằng hôm nay đến trường sẽ lạnh mặt với anh, kết quả là người này lại không đi học.

Tình Dã lấy vở, mở bút ra, định tính toán một chút về vấn đề tiền hoa hồng theo từng cấp bậc mà khi nãy cô đang nghĩ trên đường đi về lớp. Cuối cùng, vừa mới đặt bút xuống lại bất giác viết ra hai chữ “Hình Võ”, còn vô duyên vô cớ vẽ hình trái tim xung quanh tên anh, rồi lại đột nhiên tức giận gạch đi. Nhìn cái tên của anh, cô chợt thấy sống mũi cay cay một cách khó hiểu.

Nhóc Nhanh Nhẹn ngồi phía trước lại kiếm chuyện, quay xuống nói với Tình Dã, nên cô dứt khoát nằm bò ra bàn, vùi mặt vào vòng tay. Cô không muốn người khác trông thấy bộ dạng chật vật của mình, nhưng sau khi vùi đầu xuống một mảng tối đen trước mắt, đột nhiên Tình Dã lại cảm thấy ấm ức đến muốn khóc, trước giờ cô chưa từng có cảm giác như vậy, vì một người mà cào xé tâm can. 

Cô cho rằng là do đang tới kỳ đèn đỏ nên tâm trạng mới bất ổn như vậy, lúc thì tức giận, lúc thì cáu gắt, lúc lại buồn bực, cứ thế cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên mà cô vẫn chưa ngẩng dậy. Sử Mẫn cũng không dám gọi, vì sợ tối qua cô không nghỉ ngơi đủ nên mệt, dù sao thì lên lớp mười hai, luôn phải ôn tập rất áp lực, nên thỉnh thoảng giáo viên vẫn sẽ cho phép những học sinh giỏi nằm bò ra bàn một chút.

Cứ thế cho đến khi Tình Dã cảm nhận được một chiếc áo khoác rơi trên vai mình, cô mới từ từ ngồi thẳng dậy. Tuy nhiên, rất nhanh cô đã phát hiện ra chiếc áo trên vai là chiếc áo khoác da màu đen, theo phản xạ, Tình Dã quay đầu lại, ánh sáng ấm áp từ cửa chiếu vào, rơi trên chiếc áo len màu trắng của Hình Võ, khiến nó trông như được mạ một tầng ánh sáng mờ nhạt, khi anh ngước mắt lên nhìn, trông vô cùng tuấn tú.

Mặc dù Tình Dã luôn cảm thấy Hình Võ rất đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh đẹp đến thuần khiết như vậy, không còn ánh mắt tà mị và sắc bén, ánh mắt tao nhã tựa sương kia thuộc về tuổi niên thiếu của anh. Trong khoảnh khắc ấy, Tình Dã mới cảm nhận sâu sắc thế nào được gọi là tim đập thình thịch.

Nhưng những gì mà Hình Võ nhìn thấy lại là ánh mắt đăm đăm, vành mắt ửng đỏ thậm chí có chút bất thường của Tình Dã. Anh khẽ nhíu mày, Tình Dã liền quay đầu đi không nhìn anh nữa và trong suốt cả tiết học, cô cũng không quay lại một lần nào cả.

Thật ra trong giờ học, Tình Dã chẳng để lọt được câu nào vào tai, Hình Võ đang ngồi sau lưng, cô biết chỉ cần quay đầu xuống là có thể nhìn thấy anh. Quả thực cô rất muốn quay lại, hỏi xem tối qua anh đã lang thang ở đâu? Tại sao không về nhà?

Thế nhưng, trái tim lại một lần nữa không muốn nói chuyện với anh, vì vậy cô đã cúi đầu không ngừng viết tên anh lên giấy, bất giác đã viết kín cả một trang. Sử Mẫn chuẩn bị hỏi cô cách giải bài, không cẩn thận đã trông thấy cả một mặt giấy đặc kín hai chữ Hình Võ, nên có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Hình Võ khó hiểu ngước mắt khỏi điện thoại, Sử Mẫn thấy vậy bèn vội vàng dời mắt, không dám quay sang hỏi bài Tình Dã nữa.

Sau khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, thì Tình Dã bị Phương Lôi kéo ra ngoài, Phương Lôi vô cùng kích động khi nghe thấy lão Dương tìm Tình Dã, còn nói mình có bạn đồng hành rồi. Từ sau khi Tình Dã đăng ký, trong lớp đã lần lượt có thêm nhiều người đăng ký, đến cả Hổ Mập và Sử Mẫn cũng tham gia, về cơ bản là hiện tại hai người họ đã trở thành “thuộc hạ” của Tình Dã, tóm lại là chỉ cần cô làm gì thì bọn họ sẽ làm đó, tuyệt đối không bao giờ rời khỏi nhóm.

Tình Dã thiết nghĩ, với thực lực của lớp mình, thì cho dù có đăng ký 2/3 cũng chỉ là đi cho vui mà thôi.

Ở một bên, nhóm Tóc Vàng Hoe đang đứng ở cửa lớp A2 đợi Hình Võ, Hình Võ uể oải ra khỏi lớp, cả nhóm vẫn chưa xuống lầu, đột nhiên lại bị Phùng Bảo chặn lại. Cùng lớp với nhau đã ba năm, nhưng Hình Võ không có mấy ấn tượng về Phùng Bảo, dường như chàng trai nhỏ nhắn này không hề có cảm giác tồn tại trong lớp, tính cách hướng nội, hay thẹn thùng? Hình Võ đang rất tò mò không hiểu cậu ta tìm mình có việc gì?

Sau đó, thấy cậu ta cầm trên tay chiếc phong thư dày cộp, đưa cho anh, Hình Võ cụp mắt liếc nhìn, thì thấy bên trên phần người nhận có viết tên Tình Dã.

Phùng Bảo vội vàng nhét chiếc phong bì vào người Hình Võ, rồi nói: “Anh Hình Võ, phiền anh về nhà đưa cái này cho Tình Dã, đừng đưa cho cô ấy ở trên trường, nhờ anh nhé, cảm ơn.”

Phùng Bảo cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Hình Võ, cậu ta đã âm thầm quan sát Tình Dã vài tháng rồi, mấy ngày nay tối tối lại nhắn tin Wechat với Tình Dã. Tuy rằng thời gian trao đổi ngắn, hơn nữa nội dung đều liên quan đến bài tập, nhưng cậu bạn Phùng Bảo cảm thấy Tình Dã không hề kiêu ngạo như vẻ bề ngoài của cô, ngược lại còn rất dễ chơi và rất có lòng kiên nhẫn. 

Dường như cậu ta đã tìm thấy cảm giác yêu đương, thậm chí những tin nhắn thoại mà Tình Dã gửi tới, cậu ta còn nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Vì vậy, tối hôm qua cậu ta đã lấy đủ dũng khí để viết một bức thư thật dài và chân thành để bày tỏ lòng ái mộ của mình đối với Tình Dã.

Nhưng mặc dù vậy, cậu ta vẫn không đủ dũng cảm để đưa thẳng cho Tình Dã, càng cảm thấy ngượng ngùng khi thấy phản ứng của Tinh Dã khi mở bức thư ra. Thế nên, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nhờ Hình Võ chuyển hộ, còn cố ý dặn dò anh về đến nhà rồi hãy đưa cho cô.

Phùng Bảo nói xong liền bỏ chạy, Tóc Vàng Hoe hỏi: “Anh Võ, có cần em đi vặn cổ tên kia không?”

Hình Võ nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

Còn về hành động này của Phùng Bảo, Tóc Vàng Hoe đã buồn cười cả nửa ngày, anh ta cảm thấy mắt nhìn của mấy tên bên lớp A2 được đó chứ, đến lúc trúng đạn chết rồi cũng chẳng biết tại sao mình lại phải chết.

Thay vào đó, Hình Võ đã nhét bức thư tình Phùng Bảo viết cho Tình Dã vào túi quần, sau khi hút một điếu thuốc, anh đi vào lớp từ cửa sau. Vừa mới ra chơi, Tình Dã đã để áo khoác của Hình Võ lên bàn anh, cô còn đang nói chuyện với nhóm Phương Lôi. Chuông vào lớp vang lên, cô quay người chuẩn bị đi về chỗ ngồi, ở một bên, khi Nhóc Nhanh Nhẹn chạy về vị trí từ chỗ Hoàng Chí Minh, cậu ta đã va mạnh vào bàn Tình Dã, khiến cuốn vở của cô rơi xuống đất, đúng lúc cuốn sổ mở ra, thì cũng là lúc Hình Võ vừa vào tới chỗ, anh nhìn thấy bên trong cuốn vở được viết kín đặc tên mình.

Tình Dã vẫn còn cách bàn mình một đoạn, chân tay cô lập tức luống cuống khi chứng kiến cảnh này, bèn lo lắng chạy vội về chỗ, rồi cứ thế đẩy Nhóc Nhanh Nhẹn lùi ra. Nhóc Nhanh Nhẹn vô duyên vô cớ bị đẩy, khi Tình Dã thở hổn hển về đến chỗ ngồi, thì Hình Võ đã cúi xuống, chậm rãi nhặt cuốn vở của cô lên, thời khắc anh ngẩng dậy, trong mắt hiện rõ một tia thích thú, rất muốn cười nhưng lại thôi.

Tình Dã thề rằng điều mà cô muốn làm nhất lúc này chính là quay lại làm cho Nhóc Nhanh Nhẹn đăng xuất luôn khỏi trái đất. Cô đỏ mặt, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Hình Võ, đúng lúc đang bực bội giật lấy cuốn vở chuẩn bị ngồi xuống, thì Hình Võ lại chống tay lên bàn cô, không cho cô vào chỗ. Thấy Miss Dư đã đi đến cửa lớp, Sử Mẫn sợ hãi ngẩng lên nhìn hai người họ chằm chằm, mà bạn học xung quanh cũng đã chú ý đến tình hình lúc này.

Tình Dã toát mồ hôi hột, hung dữ nói với anh: “Tránh ra.”

Hình Võ không những chẳng chịu thua mà còn đường hoàng tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô: “Định gây sự đến khi nào?”

Giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng rực quen thuộc mà rung động phả lên đầu Tình Dã, cứ thế đập thẳng vào trái tim cô, khiến hốc mắt cô bất giác đỏ bừng.

Miss Dư vừa bước vào lớp, bèn nhìn đến chỗ hai người, hỏi: “Vào học rồi mà hai em còn đứng đó làm gì thế hả?” ”

Nếu không vì câu nói này của Miss Dư, thì suýt chút nữa Hình Võ đã kéo Tình Dã vào lòng khi thấy chóp mũi ửng đỏ của cô, anh vừa ngước lên thì phát hiện cả lớp đều đang kinh hãi nhìn hai người họ chằm chằm.

Anh quay người, thả tay ra như không có chuyện gì, Tình Dã cũng ngồi vào chỗ của mình, những ngón tay cô bấu chặt vào cuốn vở.

Không ai nghe thấy câu nói vừa rồi Hình Võ nói với Tình Dã, họ chỉ nhìn thấy Hình Võ làm Tình Dã khóc rồi, vì vậy lập tức mặc định rằng Hình Võ đã quát cô. Quả thật là đầu gấu trường họ thật ác quá đi mà, một cô gái đẹp như trăng như hoa, chim sa cá lặn, khiến trăng mờ hoa thẹn như vậy mà cũng nỡ quát? Có phải là cầm thú không?

Vì vậy, đã có rất nhiều ánh mắt phẫn nộ bắn về phía Hình Võ, đến cả Hổ Mập cũng cắn bút, nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt không vui.

Hình Võ vô duyên vô cớ phải đón nhận ánh mắt của bao nhiêu người, càng khoa trương hơn đó là Phùng Bảo ngồi phía trước Sử Mẫn lại lấy ra một tờ khăn giấy, quay lại đưa cho Tình Dã, nhân tiện chẳng mấy thân thiện liếc nhìn về phía Hình Võ, hành động này của cậu ta suýt chút nữa khiến Hình Võ phải bật cười. Anh trừng mắt, khiến Phùng Bảo lập tức yên lặng quay lên, không dám nhìn anh nữa.