Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 350: Ngoại truyện 11 (Lại yêu)




“Tôi chính là ngây thơ thì làm sao?” Dụ Thiên Nhu đỏ mặt kêu lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng chán ghét: “Anh không ngây thơ, anh cứ đi tìm những phụ nữ không ngây thơ giống như anh đi! Anh có bệnh tâm thần, cho nên nhất định phải đến công ty nhìn chằm chằm tôi! Tôi không chơi với anh! Nhớ kỹ, sau này đừng động chạm đến tôi…… Nhớ kỹ đó……”

Cô duỗi ngón tay chỉ anh hai cái cảnh cáo, sao đó hướng về phía cửa chạy đi.

Trái tim của Lạc Phàm Vũ đập nhanh thình thịch, bước tới trước, trong lúc cô hoảng loạn vặn tay nắm cửa, anh ôm lấy cô từ phía sau.

Quả nhiên, cảm giác nhìn đúng là khác xa cảm giác ôm, thân hình cô nhỏ xinh, lại cứ thích lộn xộn, chọc cho người ta tim đập liên hồi, chỉ muốn quấn lấy cô không nhúc nhích.

“Em mân mê cái gì? Không phát hiện tôi vừa mới khóa cửa à?”

Anh cúi đầu, tốt bụng dán ở bên tai cô nhắc nhở.

Dụ Thiên Nhu sợ tới mức run run không dám động đậy, lưng cứng đờ, đầu óc muốn hôn mê, rốt cuộc người đàn ông này muốn cái gì a? Cô…… Cô cô cô…… Cứ như vậy mà bị anh thân mật ôm vào trong ngực??

“Anh…… ‘Móng vuốt’ của anh……” Giọng cô run run.

Sương mù dày đặc trong đôi mắt của Lạc Phàm Vũ, bàn tay đang xoa nắn thắt lưng cô dừng lại, giây lát sau lại tiến công hướng tới bộ ngực mềm mại, gần như không hề nghĩ ngợi gì, toàn bộ bàn tay liền bao trùm lên, hung hăng mà xoa nắn.

Một tiếng thét chói tai vang lên, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của anh.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày chịu đựng, chờ cô thét xong, dùng sức mạnh hóa giải sự giãy giụa của cô, tiếp tục ôm cô vào trong ngực.

“Đừng gào, hôm nay có gan gọi em tới đây còn tính toán buông tha em sao, vậy gọi em tới làm gì?” Lạc Phàm Vũ dùng hai cánh tay vây cô gái nhỏ trong ngực mình, đôi môi mỏng hôn lên sườn mặt lên tóc của cô, từng chút từng chút, thấp giọng ái muội nói: “Tôi thấy rất kỳ quái, ôm em thì như thế nào? Ôm, chứng tỏ tôi có cảm giác với em, nếu có cảm giác vì sao tôi phải chịu đựng?”

Trước giờ Dụ Thiên Nhu chưa hề gặp qua loại cảnh tình này, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nước mắt sắp trào ra.

“Anh đúng là tâm thần! Lạc Phàm Vũ…… Anh buông tôi ra……”

Đầu óc hỗn loạn, bàn tay trước ngực mang đến cho cô cảm giác như bị điện giật, nhưng cô vẫn còn chưa quên, mình đang bị người ta xâm phạm!

Lạc Phàm Vũ quay người cô lại, tiếp tục ôm vào ngực, lực đạo trên tay mạnh hơn nữa, ánh mắt mê ly chăn chú nhìn cô.

“Tôi cũng rất kỳ quái, như thế nào lại là em…… Một cô nhóc chưa phát dục hoàn toàn……” Anh chậm rãi đè thấp môi, nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô, mê ly hôn lên: “Đã lâu rồi tôi không có cảm giác với phụ nữ, thật vất vả mới có một người, thế nhưng lại là em…… Là do em quá giống cô ấy sao……”

Không có bất kỳ báo
chapter content