Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1893




Trở lại làm người độc thân?

Ninh Tịch có chút bất ngờ...

Gã yêu Ninh Tuyết Lạc đến chết đi sống lại, năm ấy thậm chí dù biết rõ mọi chuyện cô ta làm với mình, gã cũng chỉ có thể vì vài lời khóc lóc xin lỗi của cô ta mà mềm lòng tha thứ một cách dễ dàng.

Giờ gã lại đứng trước mặt cô nói gã hối hận rồi, gã hiểu rõ rồi, gã muốn ly hôn với Ninh Tuyết Lạc?

Ninh Tịch không thể nói rõ rốt cuộc cô cảm thấy thế nào.

Một lúc lâu sau, Ninh Tịch mới nói với ánh mắt sắc lạnh: "Tô Diễn, có những thứ giống như chiếc áo bông mùa hè, chiếc quạt mùa đông và cũng như khi một người đã mất hết ý chí mà hồi tâm chuyển ý vậy.”

Đồng tử Tô Diễn thu chặt lại: "Tiểu Tịch, anh biết em hận anh nhưng anh biết đó là bởi vì em yêu anh. Anh biết giờ đã quá muộn rồi, nhưng Tiểu Tịch à, em tin anh đi, tất cả những gì anh vừa nói đều là thật lòng, anh cũng sẽ làm được. Anh sẽ cho em danh phận, anh sẽ lấy em, anh sẽ xử lí hết tất cả những chuyện này! Em vẫn sẽ là Tô thiếu phu nhân! Mọi thứ của chúng ta đều sẽ bắt đầu lại từ đầu!"

"Ha..." Thấy Tô Diễn nói gã chắc chắn sẽ ly hôn rồi cô nhất định sẽ trở về bên gã, Ninh Tịch chỉ cười gằn một tiếng, không nói gì thêm.

Cô cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là ai đã cho cái gã sự tự tin như vậy.

Bao năm nay cô đã phiêu bạt khắp nơi, gã dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ luôn ở nơi cũ đợi gã?

"Tiểu Tịch, đợi anh!" Tô Diễn nói xong câu này liền quay người đi thẳng.

Ninh Tịch nhìn theo bóng lưng gã đàn ông kia trong bóng tối, cô không làm gì cả, tất nhiên càng không có chuyện ngăn cản gã lại.

Ngược lại cô rất muốn xem xem, Tô Diễn có thật sự sẽ ly hôn không, nếu gã đưa ra lời đề nghị này không biết vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc lúc đó sẽ thế nào nhỉ...

Sau khi thấy Tô Diễn đi khỏi, Đường Nặc lo lắng chạy tới hỏi cô: "Chị, chị không sao chứ? Anh ta nói gì với chị vậy?"

"Không có gì, toàn nói nhảm ấy mà, đi thôi." Ninh Tịch thờ ơ nói.

Thấy sắc mặt Ninh Tịch không tốt lắm, Đường Nặc lại tự trách mình: "Chị à, em xin lỗi, tại em nên chị mới bị làm phiền thế này! Thật ra lúc anh ta gọi điện thoại cho em, em mới biết là chị đã về nên mới hẹn gặp chị, kết quả không ngờ anh ta lại cố tình..."

"Được rồi, người ta vô liêm sỉ lợi dụng em thì liên quan gì tới em đâu, đừng tự trách mình nữa..." Ninh Tịch đang nói dở với Đường Nặc thì điện thoại bỗng vang lên.

Ninh Tịch nhìn màn hình hiển thị lên chữ "Anh yêu" mà dịu xuống, cô mỉm cười bắt máy: "Alo, ông xã à?"

Thấy Ninh Tịch ngọt ngào gọi mình là "ông xã", Lục Đình Kiêu cảm thấy cả người như bị lăn trong đường mật, anh trầm giọng để lộ tâm tình vui vẻ của mình: "Ừm, xong việc chưa? Anh tới đón em nhé."

"Em xong rồi! Chắc anh cũng họp xong rồi hả?" Ninh Tịch hỏi.

"Vừa xong, còn phần kết luận nữa, chắc nhanh thôi."

"Thế đừng tới đây vội, em tới chỗ anh là được, đợi em nhé ~" Ninh Tịch thân mật nói.

"Ừ." Bà xã tới thăm, tất nhiên anh sẽ không từ chối rồi.

...

"Là anh rể ạ, anh rể hả chị? " Đường Nặc mắt sáng lên hỏi.

"Ừ, chị tới công ty anh ấy đây, em cũng mau về kí túc đi!" Ninh Tịch khẽ cười nói.

"Vâng vâng, chị đi đường cẩn thận nhé, giúp em gửi lời hỏi thăm tới anh rể!"

Đường Nặc thấy Ninh Tịch nhìn thấy là anh rể gọi tới thì sự lạnh lùng trên mặt ban nãy bỗng quét sạch, con tim căng thẳng của cậu cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.

Thật may, may mà có người đó xuất hiện...

Để chị cậu có thể quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu...